Chỉ có thị trường Nam Dương của Trần gia thì căn bản không thể duy trì được quyền lực của cô ta! Huống hồ, tập đoàn Trần gia ở Hoa Quốc vừa bị lật tẩy vụ bê bối lớn như vậy, ngay cả chính bọn họ cũng đang đứng trên bờ vực nguy hiểm.
“Mấy người đó, không tin tưởng được mà, tôi uổng công còn coi mấy người đó là bạn.” Tôn Dĩnh Thục thở dài.
“Cô là góa phụ, còn có quyền lực lẫn tài chính, mấy người đàn ông đó chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô thôi, làm gì có chuyện coi cô là bạn.” Từ Thục Tú lắc đầu nói.
Tôn Dĩnh Thục nhíu mày: “Hiện tại tôi không biết gì hết, không biết nên làm gì bây giờ, cô có cách nào không?”
Từ Thục Tú nói: “Tôi đến đây chủ yếu là để giúp cô bày mưu tính kế đây.”
Tôn Dĩnh Thục gật đầu nói: “Cô nói đi, tôi nên làm gì.”
Từ Thục Tú cười nói: “Thực ra, cũng không khó lắm!”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Cô nói cho rõ đi!”
“Lý Tuấn Nghiên muốn tranh giành quyền nắm giữ thị trường Hoa Quốc với cô, còn Thôi gia muốn hạ bệ cô… Vậy sao cô không lấy Lý Tuấn Nghiên làm chồng luôn đi? Chẳng phải, hai bên cùng hợp tác, Thôi gia không làm gì được, cô cũng giữ lại được quyền lực và tài sản như bây giờ!” Từ Thục Tú đưa ra một giải pháp khiến Tôn Dĩnh Thục không cách nào chấp nhận được.
Nghe đến đây, mặt Tôn Dĩnh Thục tái nhợt, cô ta nói: “Thục Tú, cô có ý gì? Cô biết rõ Lý Tuấn Nghiên là người như thế nào mà, cô muốn đẩy tôi vào hố lửa sao?”
Từ Thục Tú nói: “Cô chỉ cần quan tâm đến vị trí và quyền lực của anh ta là được, không cần bận tâm là ai, chỉ cần cậu kết hôn với anh ta, anh ta có thể giúp cậu, Lý gia cũng sẽ không để Thôi gia gây phiền phức cho cô.”
“Thôi gia sẽ trực tiếp phá sản theo bước tiến nhảy vọt này của cậu.”
“Cô làm góa phụ nhiều năm như vậy, đã trả đủ cho Thôi gia rồi.”
Tôn Dĩnh Thục lắc đầu nói: “Không được, tôi không phải loại người có thể bất chấp tất cả để có được những thứ này, tôi không muốn để bản thân rơi vào bước đường cùng như vậy.”
Từ Thục Tú cười khẩy nói: “Dĩnh Thục, cô còn ngây thơ như vậy làm gì? Mất đi quyền lực, cô là cái thá gì, không là gì cả! Hơn nữa nhiều người đi theo cô như vậy, cô muốn để bọn họ thất vọng sao?”
Thái độ của Tôn Dĩnh Thục vẫn như cũ, lạnh lùng nói: “Thục Tú, rốt cuộc cô có còn coi tôi là bạn không? Vì để tôi kết hôn với Lý Tuấn Nghiên mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói được?”
Khuôn mặt Từ Thục Tú trở nên u ám, cắn răng nói: “Tôn Dĩnh Thục, nếu cô không kết hôn với anh ta, tất cả mọi thứ hiện giờ cô có sẽ bị cướp đi! Cô mất đi quyền thế, vậy chúng tôi thì sao? Chúng tôi sẽ không còn gì nữa.”
Nói đến đây, tâm trạng cô ta trở nên kích động tới mức khua tay múa chân, cảm xúc không ổn.
Tôn Dĩnh Thục sợ hãi, vô thức lùi về phía sau, đè lên ghế sofa.
“Cô có biết mình ngây thơ và ngu xuẩn đến mức nào không? Liên hôn, ở thời cổ đại chỉ là chuyện thường tình, huống chi, việc này chỉ có lợi chứ không có hại với cô!” Từ Thục Tú từng bước ép sát nói.
“Không được, tuyệt đối không thể! Tôi sẽ không đồng ý!” Tôn Dĩnh Thục đập bàn, trực tiếp đứng dậy, thể hiện uy quyền của mình.
Tuy nhiên, điều này cũng không khiến Từ Thục Tú sợ hãi.
Chỉ thấy Từ Thục Tú cười lạnh nói: “Cô nghĩ rằng chúng tôi theo cô vì cái gì ngoài quyền lực và tiền bạc? Nếu cô phá sản, chúng tôi sẽ không còn gì nữa.”
“Kế hoạch để cô kết hôn với Lý Tuấn Nghiên là kế hoạch được chúng tôi thỏa thuận từ trước khi hai người tranh chấp rồi, một khi cô thất bại, chúng tôi sẽ sử dụng nó!”
“Sau cùng, dù có phá sản thì tài sản cá nhân của cô cũng là không giới hạn.”
“Còn chúng tôi sẽ không có gì!”
Mặt Tôn Dĩnh Thục trắng bệch, kinh ngạc nói: “Các người?!”
Từ Thục Tú nói: “Đúng…là tôi, Lí Hạo Thần, Hàn Tuấn Sơn, Phác Đông Mẫn và Kim Mẫn Y… đều là bọn tôi tự thương lượng với nhau!”
Nghe những cái tên cô ta nói ra, trong lòng Tôn Dĩnh Thục chỉ còn kinh ngạc xen lẫn đau khổ!
Những cái tên Từ Thục Tú nói ra đều là những người dưới trướng cô ta, cô ta luôn tin tưởng bọn qhọ thật sự trung thành và lo lắng cho mình.
Nhưng họ lại thương lượng với Từ Thục Tú từ trước, để cô ta kết hôn với Lý Tuấn Nghiên, nhằm bảo vệ vị trí của cô ta? Hoặc nói theo cách khác là bảo vệ vị trí và lợi ích của họ!
Tôn Anh Thúc cảm thấy thế giới của mình trở nên tối tăm trong một khoảnh khắc, người mà cô ta từng coi là bạn thân duy nhất, lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!
Cô ta đã nghĩ rằng sẽ cố gắng làm việc cho bản thân, cùng với những người bạn đồng hành và làm việc để có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng tất cả đều đã phản bội cô ta.
Cô ta không nhịn được mà nhớ lại trong suốt ba mươi năm qua, cuối cùng cô ta đã nhận được gì?
Vô số tiền bạc, quyền lực khiến người ta kính sợ, cuộc sống mà nhiều người ngưỡng mộ? Nhìn lại bây giờ, cô ta không còn gì cả.
Giống như những gì Tề Đẳng Nhân chế giễu, cô ta không có nổi một người bạn nào.