*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Dĩnh Thục lắc đầu, nhắm mắt lại, căn bản không thèm nhìn Từ Thục Tú.
Từ Thục Tú nắm chặt tay, tức giận nói: “Tốt lắm, cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu như vậy, cũng đừng trách tôi độc ác!”
“Cô độc ác? Để tôi nhìn xem, cô có bao nhiêu lợi hại?”
Giọng nói nhàn nhạt truyền đến, Ngọc Tiểu Long chậm rãi từ ngoài phòng đi vô.
Sau khi Từ Thục Tú nhìn thấy Ngọc Tiểu Long, đồng tử cô ta bỗng nhiên co rụt lại, khiếp sợ nói: “Trung tướng Ngọc Tiểu Long!”
Tôn Dĩnh Thục mở mắt tới, cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tiểu Long lại nhàn nhạt nói: “Hắn coi cô là bạn, nên bảo tôi tới giúp đỡ, và tôi đồng ý.”
Tôn Dĩnh Thục nghe được lời này, trong lòng chỉ còn cảm động và hâm mộ.
Advertisement
“Ở Hoa Quốc, nếu có ai dám dùng vũ lực tổn thương đến Tôn Dĩnh Thục phu nhân, tôi sẽ kiên quyết thi hành theo luật bảo vệ của quốc gia tôi.” Ngọc Tiểu Long nhìn Từ Thục Tú, chậm rãi nói.
Ngón tay Từ Thục Tú lập tức run lên, xem ra không thể dùng biện pháp mạnh để giải quyết việc này rồi.
Cô ta lắc đầu, nói với Tôn Dĩnh Thục: “Cô làm tôi quá thất vọng, muốn làm nên chuyện lớn, thì không thể để ý những tiểu tiết như vậy…… Cô ngay cả điều này cũng không hiểu, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận lấy thất bại mà thôi!”
Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Tất cả quyền hành mà tôi có được tại tài phiệt Thượng Tinh lần này có lẽ sẽ mất đi vì thất bại, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không nhận được, ít nhất, tôi còn có những người bạn chân thành ở đây.”
Những lời này, chọc cho sắc mặt Từ Thục Tú trắng bệch.
Cuối cùng, cô ta vẫn hừ lạnh nói: “Ấu trĩ!”
“Cút đi!” Tề Đẳng Nhân không kiên nhẫn mà phất tay, “Nếu không phải tôi không thích đánh phụ nữ, nếu không, tôi dù thế nào cũng phải đánh cô bò ra ngoài.”
Từ Thục Tú cắn chặt răng, quay đầu rời đi.
Nếu Tôn Dĩnh Thục mất đi địa vị hiện tại của cô ta, như vậy, số người của bọn họ sẽ không còn như trước.
Tuy nói là vì muốn tốt cho Tôn Dĩnh Thục, nhưng trên thực tế, bọn họ chẳng qua là vì lợi ích cứ chính mình mà trói buộc Tôn Dĩnh Thục mà thôi.
“Loại chuyện này, còn cần phải nhờ tôi ra mặt sao? Một đầu ngón út của anh thôi cũng đủ để giải quyết rõ ràng.” Ngọc Tiểu Long có chút bất đắc dĩ mà nhìn Tề Đẳng Nhân, bất mãn nói.
“Dù sao có thân phận của cô bày ra đó, tôi sao có thể ở cùng một thế giới với cô?” Tề Đẳng Nhân nói.
Khóe mắt Ngọc Tiểu Long giật giật, có chút muốn đi lên bắn cho hắn hai viên đạn.
Tề Đẳng Nhân thấy vẻ mặt Ngọc Tiểu Long không đúng, nhớ tới chuyện cô bất cứ lúc nào cũng có thể xách ra hai khẩu Gatling, lập tức bổ sung lời nói: “Thân phận và địa vị của cô đều cao hơn tôi nhiều, có cô ra mặt giải quyết chuyện này, cũng có thể khiến bọn họ kinh sợ. Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn, cao tầng của tài phiệt Thượng Tinh có thể nhìn thấy nhân mạch của Tôn phu nhân ở Hoa Quốc chúng ta, trước khi dự án ống dẫn khí thiên nhiên xuyên quốc gia hoàn toàn được chứng thực, bọn họ sẽ không động được vào cô ấy.”
Ngọc Tiểu Long như nghĩ đến cái gì đó mà gật đầu, nói: “Anh suy nghĩ rất chu toàn.”
Tôn Dĩnh Thục cũng sửng sốt, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhân đã nghĩ xa đến như vậy
“Không còn chuyện gì để nói, vậy thì tôi đi đây. Nói cho biết, chuyện do anh gây ra, về sau đừng có kéo tôi tới chùi đít cho anh!” Ngọc Tiểu Long có chút khó chịu mà nói.
“Ha ha, lần trước tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, ai là người bắt cóc bạn gái cũ của tôi chạy, bỏ lại mình tôi ở bến cảng thế?” Tề Đẳng Nhân cười lạnh đáp lại.
Ngọc Tiểu Long hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hiển nhiên, nói chuyện với tên tứ chi phát triển này quá nhiều, sẽ tổn hại đến dương thọ.
Ngọc Tiểu Long rời đi, chuyện này cũng coi như tạm thời đã định rõ ràng, Tôn Dĩnh Thục trong khoảng thời gian ngắn, hơn phân nửa sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tôn Dĩnh Thục nhìn Tề Đẳng Nhân, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Không khách khí.”
“Nhưng, tôi không tha thứ cho anh đâu!” sắc mặt Tôn Dĩnh Thục sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tốc độ biến sắc còn nhanh hơn cả lật trang giấy.
“Trên thực tế là do cô không tin tưởng tôi, không coi tôi như bạn bè chân chính, nếu không, cô cũng sẽ không đợi tôi chưa nói xong đã quay người rời đi.” Tề Đẳng Nhân hơi khó chịu mà nói.
Tôn Dĩnh Thục hít một hơi thật sâu, nói: “Chỗ này của tôi có chai rượu ngon, chúng ta vừa uống rượu, vừa ăn gì đó đi, sau đó từ từ nói được không?”
Tề Đẳng Nhân vừa lòng nói: “Cái này cũng không tệ!”
Tôn Dĩnh Thục lấy ra chai rượu vang đỏ mà mình trân quý nhiều năm ra chiêu đãi.