Nếu như Thượng Quan Kinh Đào biết rằng Tề Đẳng Nhàn là loại người chuyên đi lật lọng, cầm tiền của anh ta rồi còn muốn đánh người của anh ta, khẳng định sẽ trực tiếp thuê một trăm tay súng tới bắn hắn thành cái sàng.
Lý Vân Uyển nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm, này…… Này không phải quá vô đạo đức sao? Quả thực còn ác hơn so với phản diện.
Nếu đã nhận tiền của người ta, vậy tốt xấu cũng phải làm bộ làm dáng chút chứ!
Coi 18 triệu đô la Mỹ là tiền âm phủ hay gì?
Advertisement
Ngọc Tiểu Long nghe xong cũng kinh ngạc, nói: “Có người cho anh đưa tiền? Người nào!”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người của Thượng Quan gia của Hồng bang tại Mỹ, tên là Thượng Quan Kinh Đào, đi xe Rolls-Royce, còn cho biếu tặng tôi hơn 10 triệu đô la Mỹ! Cô muốn không, để tôi chia một phần cho cô ha?”
Ngọc Tiểu Long nói: “Anh đúng là, tiền gì cũng dám thu, đến lúc đó bị lật xe, người ta sẽ tố cáo anh nhận hối lộ!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi sợ gì dăm ba mấy cái thủ đoạn này! Xem ra, chuyện này của Viên Thăng Lộc liên lụy đến lợi ích của rất nhiều tập đoàn lớn, ngay cả Hồng bang tại Mỹ cũng có tham dự.”
Ngọc Tiểu Long trầm ngâm một lát, nói: “Vậy chút nữa tôi sẽ xuống đào thêm chút nữa…… Ý của anh là muốn dẫn dụ cho Thượng Quan gia ra tay với anh đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Mối quan hệ giữa Hồng bang và Long Môn vốn dĩ đã bằng mặt không bằng lòng, nhưng bởi vì hai bên là hai xã đoàn người Hoa lớn nhất thế giới, bên ngoài vẫn phải làm như thân thiết lắm. Nếu bọn họ động thủ trước, vậy thì cũng không thể trách tôi!”
Ngọc Tiểu Long nói: "Được, tôi đi đây, tôi cũng nghĩ là lực độ lần này chưa đủ mạnh, vẫn nên làm cẩn thận một chút.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Được, phần tiền này thì chia cho cô một phần, để tôi chia cho cô một cái vali.”
“Cút đi!” Ngọc Tiểu Long cười lạnh nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy rất cạn lời, thì ra, làm người cũng có thể vô sỉ đến tình trạng này!
Cầm tiền của người ta, còn cố ý đánh người ta……
Về sau nếu còn có ai đưa tiền cho Tề Đẳng Nhàn, vậy đơn giản chính là coi tiền như rác!
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Nhìn anh như vậy làm gì? Cũng không phải ngày đầu tiên quen biết anh!"
Lý Vân Uyển vỗ trán mình, nói: “Em biết anh rất vô sỉ, nhưng lại không biết anh vậy mà có thể vô sỉ đến nhường này! Bảo người ta thêm tiền, còn muốn đánh người ta, vô đạo đức.”
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói chuyện đạo đức với mấy người này làm gì? Mấy cái vali tiền này của bọn họ, đều dính máu của vô số gia đình. Anh không chỉ muốn lấy tiền của bọn họ, mà còn muốn chơi chết bọn họ!”
Lý Vân Uyển nói: “Nói tới nói lui, ta em có một vấn đề muốn hỏi.”
“Sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Anh ngày thường không phải gọi Ngọc Tiểu Long là Ngọc tướng quân sao? Từ khi nào lại gọi nhau thân mật như vậy, Tiểu Long ơi Tiểu Long à?” Lý Vân Uyển ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
“Ha, vậy sao lúc trước em không nói đi, nếu anh có thể có một chân với Ngọc Tiểu Long, Hướng tổng, Trần Ngư, em sẽ không ghen, còn sẽ chắp tay bái lạy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
Lý Vân Uyển sửng sốt, lời này, lúc trước cô ta thật đúng là từng nói qua!
Lần đó đột nhiên về nhà, nhìn thấy ba đôi giày nữ, trực tiếp khiến cô ta kinh hãi, đi vào nhìn thấy, ba người phụ nữ kia……
Cô ta lập tức nhớ tới bản thân cô ta đã từng trào phúng khi Tề Đẳng Nhàn nói là “Tôi muốn tất cả", nói là nếu hắn thật sự có bản lĩnh này, cô ta cũng chấp nhận.
Kết quả thì sao? Cô ta bị vả mặt, nên sau khi gặp Dương Quan Quán mới ngấm ngầm biết được nhưng không nói ra.
Lý Vân Uyển cảm thấy, cô ta sau này nên cẩn trọng trong lời nói hơn, tuyệt đối không thể tùy tiện phát ngôn những câu như vậy nữa, nếu không để sau này bị hắn vặn lại bằng câu mình từng nói ra rất khó chịu.
Điều khiến cô ta càng tức giận chính là, cái tên này luôn nói trí nhớ của bản thân không tốt, nhưng những việc này, sao hắn lại nhớ rõ ràng như vậy?!
“Yên tâm yên tâm, anh và Ngọc Tiểu Long chỉ là bạn bè mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói, “Vấn đề hiện tại là, làm thế nào để đem mớ tiền này về.”