Khi Tề Đẳng Nhàn uể oải bước ra ngoài, Dương Quan Quan đã thu quyền lại.
"Hô--"
Cô ấy thở ra một hơi, tuy bật hơi không mạnh như hơi thở của Tề Đẳng Nhàn nhưng vẫn có thể thấy hơi thở dài khác thường.
"Hôm nay là ngày khai mạc đại hội Long Môn MA Đô nhỉ? Đến lúc đó, các gia tộc giàu có sẽ đến xem buổi lễ." Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười hỏi.
Advertisement
"Đúng vậy, hôm nay cũng là ngày mà Dương gia diệt vong, anh đã thượng lượng xong với Vinogradov, hôm nay mìn sẽ nổ!" Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan nói: "Được rồi, chờ đến khi Dương gia gặp nạn, em sẽ lập tức tiến hành thu mua. Cho dù Dương Ý không đồng ý cũng vô dụng. Không phải ai cũng muốn chìm cùng con tàu này!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ấy vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng đến lúc thành lập doanh nghiệp của riêng mình rồi phải không?"
Dương Quan Quan nói: "Tất cả những thứ này đều giống như nằm mơ. Trước đến nay chưa bao giờ em dám nghĩ đến. Vì gặp anh nên em mới có được cơ hội như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn vẫy tay nói: “Cũng là do em cố gắng, không cần khách sáo với anh.”
Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn ném một cái notebook cho Dương Quan Quan.
“Đây là gì?” Dương Quan Quan nghi ngờ hỏi.
“Đây là “Tẩy tuỷ Kinh” chính anh biên soạn, dùng để luyện hoá kính. Anh đã kết hợp "Tẩy tủy Kinh " của Phật giáo và tự biên soạn, làm cho nó đơn giản và dễ hiểu hơn một chút." Tề Đẳng Nhàn nói.
Luyện công phu đến Hoá Kính thì mới coi là cao thủ cấp tông sư chân chính.
Cái gọi là công phu nhập tuỷ không sợ bị thương, Hoá Kính chính là muốn luyện công phu nhập vào trong cốt tuỷ.
Kinh thư cổ điển cao thâm khó đoán nhưng đến cảnh giới như Tề Đẳng Nhàn thì hoàn toàn có tư cách xoi mói, tự mình giải thích bổ sung ý kiến của mình cũng không quá khó.
Dương Quan Quan cau mày nói: "Em nhớ rõ anh nói rằng hiện tại em đang tiến cảnh quá nhanh, không thích hợp đua đòi. Trước khi hiểu được nhiều hơn thì không nên xem mấy thứ này. Vì sao hôm nay lại đưa cho em?”
Tề Đẳng Nhàn giống như suy tư gì đó nói: “Nói ra cũng không sợ em lo lắng. Hiện tại em có thể tự mình đảm đương rồi.”
“Hai ngày gần đây anh luôn cảm thấy tâm huyết dâng trào, có một loại cảm giác tai vạ đến nơi.”
“Không biết tiếp theo sẽ có biến cố gì cho nên quyển sách này đưa cho em trước. Tôi sợ sau này không rảnh để dạy em.”
Nghe xong lời này, Dương Quan Quan sửng sốt nói: "Không thấy, không nghe thấy, cảm thấy nguy hiểm nên tránh né... Giác quan thứ sáu của anh đã cảnh báo cho anh, em nghĩ anh nên rời khỏi Ma Đô ngay thì tốt hơn!"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Không, không, không, với công phu hiện tại của anh, muốn làm phiền anh cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa Ma Đô nhiều chuyện như vậy, cần phải xử lý xong mới được.”
Dương Quan Quan trầm mặc, khẽ gật đầu, nói: "Cẩn thận một chút, nếu anh muốn em thủ tiết thì ngày hôm sau em sẽ tìm bạn trai."
"..." Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.
Cùng lúc đó, cũng có người tiếp cận Lục Chiến Long.
"Anh có hai sự lựa chọn."
"Đứng ra gánh vác cái nồi lớn Ma Đô này."
“Hoặc là ngày mai chôn xác em gái anh đi.”
Một lựa chọn đơn giản được đặt ra trước mặt Lục Chiến Long.
Lục Chiến Long mím môi, sắc mặt âm trầm nói: “Cho dù tôi đứng ra nhận trách nhiệm, bọn họ cũng sẽ không tin!”
"Quỹ hội được thành lập dưới danh nghĩa của anh không phải là một lý do chính đáng sao? Điều này đúng lúc có thể giải thích tại sao anh muốn hành động như vậy, vì sao anh phải tham nhiều tiền như thế.”
Lục Chiến Long hít sâu một hơi, nói: "Tội này tôi sẽ nhận nhưng em gái tôi không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không tôi sẽ chiếu cáo sự thật ra cả nước!”
“Anh yên tâm, chỉ cần anh nhận tội này thì em gái anh sẽ bình an về nước.”
Cũng như Trần Ngư dự đoán, Tề Đẳng Nhàn thành lập quỹ hội vì Lục Chiến Long, người nào đó đứng ở giữa thao túng thì chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu.