Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1098:




“Tùng! Tùng! Tùng ----”
m thanh của nhịp trống, kéo theo nhịp tim đập của mọi người.
Vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải bỏ trống lâu ngày, sau mấy phút nữa sẽ bị hạ bệ!
Dương Ý nhìn Dương Quan Quan, nói: “Cô được chia rất nhiều gia sản, nhưng chưa chắc có thể giữ được đâu.”
Advertisement
Lúc hắn ta nói lời này, vừa có âm u vừa có đắc ý.
Dương Quan Quan nói: “Chuyện này cũng không cần anh phải quan tâm.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dương tiên sinh đừng giả bộ nữa, giả bộ bị sét đánh đấy.”
Advertisement
Dương Ý mỉm cười nói: “Sau khi Giang Sơn Hải lên làm người đứng đầu Long Môn Thượng Hải, cậu ở cái thành phố này, nửa bước cũng khó mà đi, bao gồm cả sản nghiệp của cậu, cũng sẽ phải sụp đổ theo! Nếu cậu muốn Dương Quan Quan được bình an vô sự thì kêu cô ta trả lại toàn bộ gia sản đi, như vậy thì tôi có thể chưa cho các cậu toàn thây.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Cậu thật sự cho rằng nhà họ Dương dưới sự dẫn dắt của cậu đã trở nên cường thịnh rồi đấy à? Sau đại hội này tôi sẽ cho cậu biết, cái gì gọi là rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Dương Ý nghe xong ha ha cười lớn, nói: “Vịt chết còn cứng miệng! Chỉ dựa vào tình hữu nghị giữa tôi và tập đoàn liên minh tài chính phía Đông, ngược lại tôi còn muốn nhìn xem, cậu làm sao đánh đổ nhà họ Dương tôi! Phế vật!”
“Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, chào mừng mọi người đến tham dự đại hội Long Môn Thượng Hải của chúng tôi!” Giọng nói của người chủ trì vang lên từ loa phóng thanh.
Dương Ý cũng khinh thường không thèm tiếp tục ba hoa với Tề Đẳng Nhàn, quay người ngồi vào chỗ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Văn phu nhân ngồi ở hàng trước, khẽ gật đầu một cái với bà ta.
Sau khi Văn phu nhân tiếp xúc với ánh mắt của hắn, cũng gật đầu đáp lại, bà ta biết rất rõ ràng tiếp theo đây mình nên làm những gì.
“Đại hội lần này, hãy để phó đà chủ của chúng ta, Giang Sơn Hải tiên sinh tuyên bố khai mạc!” Người chủ trì nói: “Mời Giang tiên sinh lên đài!”
Giang Sơn Hải vừa đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên tứ phía.
Trên mặt ông ta tràn đầy tươi cười, hướng về tứ phía liên tục chắp tay ôm quyền hành lễ.
Sau đó, ông ta chậm rãi bước lên đài chủ tịch.
Tề Đẳng Nhàn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh, trong thần thái lộ ra một chút tao nhã ung dung, giống như căn bản không hề quan tâm vậy.
Mọi người đều cảm thấy hắn chẳng qua chỉ đang cố giả vờ bình tĩnh, nếu như Giang Sơn Hải thật sự thành công lên làm đà chủ, vậy thì người đầu tiên phải tháo chạy, chính là hắn!
“Tề tiên sinh, tôi ngược lại không thể duy trì vẻ tao nhã bình tĩnh giống như anh thế này…” Tần Đường Ngọc cười khổ nói: “Bây giờ tim của tôi cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!”
“Tao nhã không bao giờ là lỗi thời cả.” Tề Đẳng Nhàn lại nói.
Tần Đường Ngọc cảm thấy giọng điệu này là lạ.
Dương Quan Quan ở bên cạnh chính là trợn to mắt, hắn tao nhã cái búa á, trở về sẽ quét hết đĩa mạng, đĩa U các thứ đĩa của hắn, nhất định phải xóa sạch hết mấy thứ hồ ly tinh kia mới được!
Ngay lúc này Tống Chí Mai ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một chút lo lắng kia trên mặt Tống Chí Mai, mỉm cười gật đầu với bà ta, để bà ta yên tâm.
Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh Tống Chí Mai cũng đưa mắt tới, thêm một động tác tay với Tề Đẳng Nhàn.
Đầu tiên Giang Sơn Hải phát biểu một bài diễn thuyết, nói về lịch sử phát triển của Long Môn Thượng Hải, miệng lưỡi ông ta không tồi, nói liên tục, mọi người đều giống như đang nghe kể chuyện, nghe rất chăm chú.
Sau khi nói nửa ngày, có người mang ra một cá ghế.
“Cái ghế này, chính là thuộc về vị trí đà chủ của chúng tôi, lịch sử truyền thừa đã hơn trăm năm rồi!”
Giang Sơn Hải cười chỉ tay về phía cái ghế làm từ gỗ tử đàn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.