“A!”
Tạ Cuồng Long vừa nhấc tay lên, trực tiếp kết hợp thái cực quyền và “Vô cực cọc” của mẹ, chớp mắt đã ổn định được gân cốt và khí huyết toàn thân.
Nhưng lúc này, hắn như bị hoa mắt, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người hắn.
Cơ thể như ma thần đột nhiên lao xuống, con ngựa dừng lại, khí huyết phía trong ngấm vào vùng dưới rốn, hai mắt sáng lên tựa như hai ánh mặt trời, thế nhưng có hơi chói mắt!
Advertisement
Hai bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn đưa ra, tóm lấy khóa chặt hai bàn tay của hắn ta!
Nghiêm Mộc Long thấy Tề Đẳng Nhàn chế trụ hai cánh tay của Tạ Cuồng Long, sắc mặt thay đổi.
Không đợi nàng ta đuổi kịp tới, Tề Đẳng Nhàn dùng lực, đánh tan sức lực cả người Tạ Cuồng Long, đi nhanh đến phía trước một bước, hóa thành hình dáng con hổ, dang hai tay ra, giống hệt như ôm tình nhân của mình.
Đây là chiêu thức dáng hình “Ôm hổ về núi”!
Lần này hắn dùng hệt sức lực, bước chân dậm mạnh khiến mặt đất nổ tung, từng hòn đá xi măng to bàn bằng tay nẩy lên, bay lên rơi xuống khắp nơi.
Tạ Cuồng Long còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tề Đằng Nhàn ôm vào trong lồng ngực.
“Thình thịch!”
Ngay sau đó, hắn ta nghe được nhịp tim đập kịch liệt.
Là nhịp tim đập của Tề Đẳng Nhàn!
Theo sát sau đó, khí huyết cuồn cuộn trào lên như sông Trưởng Giang!
Tạ Cuồng Long cảm thấy bản thân như bị con trăn dài hàng mất chục mét cuốn lấy, toàn bộ cột sống bị kéo ra, xé toạc sang hai bên trái phải khác nhau!
“Buông tay!”
Cuối cùng Nghiêm Mộc Long cũng chạy tới, gầm lên một tiếng, đầu ngón tay chợt lóe sáng, đuổi theo đánh giữa lưng Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn lại ôm Tạ Cuồng Long, bỗng nhiên sải bước hình rồng nhảy vọt ra ngoài, tránh một đòn của Nghiêm Mộc Long, cơ thể còn đang lơ lửng trên không hắn đã dùng toàn lực bóp cổ, tựa như con mãng xà to lớn quấn quanh giết chết con mồi bị bắt!
“A a a a ——!!!”
Trong miệng Tạ Cuồng Long phun ra máu, phát ra tiếng gầm rú như dã thú.
Toàn thân xương cốt trên người hắn, đều bị Tề Đẳng Nhàn siết chặt nghiền nát, cột sống cũng bị xé toạc từ giữa người, từng đốt sống lưng gãy ra, đến nỗi không ra gì.
“Trả lại cho ngươi!”
Tề Đẳng Nhàn buông lỏng tay, tóm lấy cả người Tạ Cuồng Long xụi lơ, hung hăng ném giống như quả tạ vào phía Nghiêm Mộc Long ở đối diện!
Nghiêm Mộc Long hoảng sợ, hoàn toàn không đón lấy, mà là nghiêng mình né tránh.
Nếu như nàng ta đi đỡ người, Tề Đẳng Nhàn ắt sẽ đuổi kịp, đánh chết nàng ta ngay tại chỗ.
Nàng ta vừa mới tránh cơ thể của hắn ra, Tề Đẳng Nhàn đã đuổi theo, giơ tay đấm thẳng đến ấn đường!
Nghiêm Mộc Long muốn dùng tay đỡ lấy, nhưng cánh tay còn chưa kịp đụng phải nắm đấm đối phương, cảm giác đã hệt như bị điện giật, bị tê dại trong giây lát, khiến cho động tác của nàng ta ngay lập tức thay đổi hình dạng.
Mà lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng thu nắm đấm lại, chân giậm trên mặt đất.
Mắt hắn lóe lên tia sắc bén, nâng chân phải lên, chọc vào đầu gối Nghiêm Mộc Long!
“Răng rắc!”
Trước tiếng đầu gối đứt gãy giòn vang, hắn lại đấm thẳng vào lồng ngực Nghiêm Mộc Long!
“Bụp!”
Cả người Nghiêm Mộc Long bay lên không trung, bay lộn ngược, máu tươi trong miệng phun trào như suối, trong nháy mắt nhuộm đỏ vạt áo.