Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1117: Mạng của Tạ Cuồng Long có lẽ sẽ không còn nữa."




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huống chi vừa rồi hắn ta đã tiêu hao rất nhiều thể lực trong trận chiến với Sở Vô Đạo.
Suy cho cùng, vết thương cũ của Sở Vô Đạo quá nghiêm trọng, trong trận chiến khốc liệt, khí huyết của cậu ta vận chuyển quá mạnh, những cây kim bạc trong cơ thể đều bị gãy, cuối cùng chết vì nội tạng xuất huyết.
Một nhóm lớn người chi viện đã đến, bắt đầu lục soát con mương nhằm tìm kiếm dấu vết của Tề Đẳng Nhàn.
Advertisement
Triệu Đồ Long bước đến bên cạnh Tạ Cuồng Long, nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu nói: "Xem ra, năm con rồng ở Hoa Quốc, phải thiếu mất một con.”
Xương cốt toàn thân của Tạ Cuồng Long bị một lực cực lớn nghiền nát, cột sống cũng bị gãy, nội tạng cũng bị chèn ép nghiêm trọng, cái mạng này có lẽ không thể cứu được.
Nghiêm Mộc Long nằm trên đất ngồi dậy, một chân cô ta bị đá gãy, còn bị đấm một phát.
Advertisement
Nhưng may mắn thay, phần lớn sức mạnh của cú đấm đã được áo giáp chặn lại. Hơn nữa trước khi Tề Đẳng Nhàn đánh ra quyền này đã vận dụng cương kính, thể năng đã bị tiêu hao một nửa ngay lập tức.
Bằng không, cho dù Nghiêm Mộc Long sống sờ sờ mặc hai lớp áo giáp, cũng sẽ bị quyền kình đánh chết!
"Anh ta không cứu được Lục Chiến Long." Nghiêm Mộc Long ho ra máu, sắc mặt trở nên khó coi.
"Lục Chiến Long cũng biết rằng nếu anh ta đi cùng tên họ Tề kia thì em gái anh ta chỉ có một đường chết." Triệu Đồ Long bình tĩnh nói.
Nghiêm Mộc Long gật đầu, nói: “Cho nên, anh ta lấy giỏ tre múc nước làm chuyện vô ích, thậm chí còn ép mình đến kết cục không còn chỗ dừng chân.”
Triệu Đồ Long nói: "Cũng không thể nói như vậy. Anh ta đánh Tạ Cuồng Long thành ra thế này. Mạng của Tạ Cuồng Long có lẽ sẽ không còn nữa."
Nghiêm Mộc Long ho khan nói: "Lập tức ban hành lệnh truy nã, liệt Tề Đẳng Nhàn vào danh sách tội phạm truy nã cấp SSS, tội danh là --- phản quốc!"
"Vâng!"
Lập tức có người đáp lời, cầm bộ đàm bắt đầu ra lệnh.
Vẻ mặt Nghiêm Mộc Long khó coi nói: "Ba người còn không thể giữ được anh ta, để anh ta đánh chết Tạ Cuồng Long, đánh gãy một chân của tôi?"
Triệu Đồ Long lắc đầu, nói: "Sở Vô Đạo là một kẻ mất trí, hắn ta liều mạng ngăn cản tôi. Nếu không, ba người chúng ta liên thủ, anh ta có mười mạng cũng không đủ!"
Hai cao thủ Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long hợp sức tấn công Tề Đẳng Nhàn, thậm chí với kỹ năng của Tề Đẳng Nhàn, anh đã nhiều lần bị ép vào nguy hiểm, lại có thêm Triệu Đồ Long, hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều.
“Công phu của người này đã thấy thần.” Nghiêm Mộc Long chống một chân đứng dậy: “Vừa rồi anh ta đá tôi đã dùng sát chiêu chọc cửa hông, chắc là học được từ con khốn Ngọc Tiểu Long đó!”
Ngọc Tiểu Long tinh thông hai môn quyền pháp Bắc phái chọc chân và Thái Cực quyền, vừa rồi khi Tề Đẳng Nhàn đá gãy chân phải, cô ta đã nhìn thấy một chút bóng dáng của Ngọc Tiểu Long.
Triệu Tử Long nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Lại để một người như vậy trốn thoát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Nghiêm Mộc Long nói: “Đừng lo lắng quá, anh ta có thân nhân và bạn bè ở Hoa Quốc, cho nên anh ta không dám hành động liều lĩnh như Hồng Thiên Đô đâu.”
Trong xe vang lên giọng nói của Lục Chiến Long: "Nghiêm Mộc Long, Triệu Đồ Long, Tạ Cuồng Long ghi tên cùng ba người các ngươi, thật là xấu hổ cho Lục Chiến Long tôi! Các người phải nhớ kỹ hành động hôm nay, nếu để tôi thoát vây, hoặc là sau này người anh em của tôi trở về thì tất yếu sẽ bắt các người nợ máu phải trả bằng máu!”
Nhưng Triệu Đồ Long lại thờ ơ nói: "Lục Chiến Long, anh cho rằng mình sẽ bình an vô sự sao? Tên họ Tề kia đã phạm sai lầm lớn như vậy khi cứu anh, toàn bộ Hoa Quốc sẽ không tha thứ cho hắn ta. Từ giờ trở đi, hắn ta chỉ là một con chuột chạy qua đường. Nhiều nhất cũng chỉ là một tên Hồng Thiên Đô thứ hai thôi!"
Lục Chiến Long không nói nữa, nhưng trong lòng lại tràn đầy áy náy đối với Tề Đẳng Nhàn.
Đây là một người anh em tốt, hết lòng đối đãi với mình, nhưng vì việc riêng mà lại làm tổn thương đến cậu ta...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.