Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1126: "Đừng đánh chết!"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Đẳng Nhàn ngồi ở trên ghế sa lon chưa từng di chuyển, chỉ là nghiêng đầu chút đã có thể nhẹ nhàng né được cú đấm.
Báo quyền luyện lực, liên hoàn đấm!
La Thái đấm không trúng phát nào, không nói hai lời, hai con dao sắc bén trượt xuống hai đầu ngón tay mang theo khí lạnh bắn thẳng về phía vị trí yết hầu và trái tim Tề Đẳng Nhàn.
Ngay khi nắm đấm kia sắp chạm vào mặt đối phương, La Thái mơ hồ ngửi được mùi máu tanh.
Advertisement
Công phu La Thái không hề kém cạnh, nắm đấm rất lực, trên người ông ta cảm nhận được rõ mùi người chết, nếu không thì ông ta không thể tung ra nắm đấm uy lực như vậy.
"Báo vàng tam phương pháo!".
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt liền nhìn ra lối đánh của La Thái. La Thái liên tục tung ra ba nắm đấm, khi tay cử động thì dồn trọng tâm xuống dưới chân, nách căng cứng kẹp chặt.
Mắt thấy nắm đấm sắp đánh trúng Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên trong chớp mắt, Tề Đẳng Nhàn bất ngờ biến mất.
La Thái cảm nhận được bên trái ông ta truyền tới một luồng khí lạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi, đối phương rõ ràng đang ngồi mà có thể dùng chiêu chim yến về tổ?! Không thể lường trước được!
Bên hông La Thái truyền đến một lực mạnh mẽ, thân thể ông ta đau điếng người.
Ông ta quyết định chớp nhoáng, tung chiêu bóng báo, điều chỉnh nhịp thở vội vàng rồi một đòn đánh bằng khuỷu tay thẳng vào tay đang giữ hông mình của Tề Đẳng Nhàn, dồn trọng lực vào thân dưới để ổn định thế đứng.
"Đừng đánh chết!". Trần Ngư hoảng sợ hét lên.
"Trần tiểu thư yên tâm!". La Thái cao giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, vốn định giơ tay lên tát ông ta, nhưng vì lời nói của Trần Ngư mà đột nhiên trầm xuống, thả lỏng năm ngón tay rồi khép lại thành dáng mỏ chim hạc, đâm nghiêng một cái.
"Ba!".
Một cú này quả thật như thế linh dương treo sừng, không sao nhìn ra được, yên lặng không chút động tĩnh, thoáng chốc đã đánh vào dưới nách La Thái.
La Thái cảm thấy nách ông đau đau nhức vô cùng, cả người lảo đảo ngã quỵ xuống đất, rít lên một tiếng. Cả cánh tay bị đánh đã trật khớp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua La Thái, nói: "Vừa hay nếu không phải cô ta mở miệng, tao đã bẻ gãy cái đầu chó của mày rồi".
Trần Ngư nhìn La Thái ngã trên đất, dở khóc dở cười nói: "Thầy La à, vị này chính là người đã hạ gục Nghiêm Mộc Long và Tạ Cuồng Long, hạ gục liên thủ của hai con rồng mạnh mẽ mà trở ra, thậm chí còn đánh chết gã Tạ Cuồng Long đó".
Khoé miệng La Thái giật giật, Hoa Quốc có năm con rồng mạnh mẽ vô song, người này làm được điều lợi hại đấy ư?
Hơn nữa, ông ta cũng biết rằng dùng hai nắm đấm đánh nhau rất khó.
Hai người ở bậc cao thủ của cao thủ liên thủ với nhau mà khôngg hạ gục nổi tên này, huống hồ họ đã mang sức chiến đấu của một đội quân, vậy rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào chứ?
"Cô không nói sớm...". Trong lòng La Thái chỉ còn lại câu hỏi này, nếu biết trước mắt là khối thép cứng rắn, chắc chắn ông ta sẽ không cố chấp đấm nó nữa.
Trần Ngư thở dài, sai một thuộc hạ khác đỡ La Thái đứng dậy, nói: "Thầy La à, thầy xuống dưới nghỉ ngơi một chút, cố quá lại thành quá cố".
La Thái mặt mũi miễn cưỡng, gật đầu một cái rồi đi.
Trần Khánh vội vàng rót một chén rượu cho Tề Đẳng Nhàn, nói: "Nhị đương gia, xin lỗi xin lỗi, mong ngài bớt giận, không cần chấp nhặt với mấy người ngu dốt thiển cận này. Chỉ có điều, nãy chị họ tôi nói những lời đó đều xuất phát từ lòng chân thành mà thôi".
"Nếu không phải là bạn bè, chắc chắn chị ấy sẽ không nói những lời đó".
Tề Đẳng Nhàn ồ một tiếng, hướng về phía Trần Ngư, nói: "Cô ở Nam Dương làm gì, tôi không cần biết, đây là địa bàn của Trần gia các người. Hiện tại tôi ở đây, các người phải nghĩ cách đưa tôi sang Myanmar, bất luận thế nào tôi cũng phải đưa Lục Linh Linh trở về".
Trần Ngư nói: "Cái này rất đơn giản... Trần Tiên Hà mở sòng bạc ở đó, sao không tới đó? Các nguồn nhập hàng của trang sức Trần thị có sự nhúng tay kiểm soát của ông ta".
Trần Khánh gật đầu, nói: "Trần Tiên Hà ở bên kia mở sòng bạc, làm ăn buôn bán hơn ba năm, có hiểu biết về địa phương ở đó, có thể giúp Nhị đương gia đây đôi phần".
"Chỉ có điều, Trần Tiên Hà này từ khi đến Myanmar đã cắt đứt liên lạc với chúng tôi".
"Để Nhị đương gia lui tới đây chỉ e có nguy hiểm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.