Trần Ngư đeo kính vào, nhẹ nhàng hất sợi tóc nói: “Rõ ràng là cô ấy bị bắt cóc bán cho Tả Khâm, sau đó bị tập đoàn n Đặc mua lại, bước từng bước một từ tầng dưới chót lăn lê bò lết đi lên cũng không dễ dàng gì. ”
“Trong thâm tâm, cô ấy rất tức giận vì sự bất công mà mình phải gánh chịu, thậm chí đã thành một loại bệnh trạng.”
"Nếu không, cô ấy đã lên làm thành viên cấp cao của Tập đoàn n Đặc thì rõ ràng có thể nhân hậu hơn, tại sao cô ấy ra tay với đồng bào của mình lại tàn nhẫn và độc ác hơn?"
"Cô ấy đã nản lòng thoái chí với đất nước sinh ra mình, thậm chí còn căm ghét đồng bào của mình."
Advertisement
"Những người hại cô ấy chính là đồng bào của cô ấy."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi mím môi, sự bất công mà gia đình Lục Chiến Long phải gánh chịu có thể nói là khiến người xem và người nghe cũng phải khóc.
Một người sau khi trải qua đả kích trầm trọng như vậy mà tâm tính không thay đổi là chuyện không thể.
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: “Trên thế giới luôn có những nơi ánh sáng không thể chiếu đến… Tuy nhiên, tôi không muốn giúp cô ấy lau sàn, cô ấy biến mình thành dáng vẻ này chính là lỗi của cô ấy.”
"Nhưng dù cô ấy có rơi vào địa ngục nào đi nữa, tôi cũng có trách nhiệm phải kéo cô ấy ra."
"Đây là lời hứa của tôi với bạn bè!"
Tề Đẳng Nhàn biết rằng những người như Lục Chiến Long sẽ không dễ dàng tự sát, rõ ràng là người của Triệu gia đã lấy tình mạng của em gái anh ấy ra để ép buộc nên anh ấy mới lựa chọn kết thúc bi kịch đó bằng cách này.
Mặc dù không có tin tức nào được đưa ra nhưng Tề Đẳng Nhàn không cần suy nghĩ cũng biết rằng có lẽ Triệu gia muốn ép Lục Chiến Long gài bẫy anh hoặc ai đó trong phe của Phó Phong Vân.
Tề Đẳng Nhàn vừa nói vừa lấy ra một lá thư nói: "Hãy gửi nó đến nhà tù U Đô càng nhanh càng tốt."
Trần Ngư sửng sốt hỏi: "Anh định bảo cha anh ra tay sao?"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tất nhiên là không. Ở Ngọc Thạch Quốc, lực lượng vũ trang địa phương hoành hành, quân phiệt cát cứ. Cho dù cô muốn gạt bỏ Trần Bá Hạ hay là muôn tôi mang Lục Linh Linh đi đều không phải việc dễ dàng gì."
Trần Ngư trầm tư nói: "Cho nên?"
"Cho nên, tôi muốn mang đại ma vương đã tàn sát toàn bộ khu vực Tam giác độc ra ngoài!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.
"Đồ Phu? Kẻ đã lừa và giết chết hàng vạn quân chính phủ..." Trần Ngư ngay lập tức biết Tề Đẳng Nhàn đang nói đến ai, ngạc nhiên hỏi: "Nhưng hắn ta đã ngồi từ nhiều năm như thế thì có thể chiêu mộ được thêm bao nhiêu người?"
"Người có tên, cây có bóng. Thanh danh của hắn ta chỉ cần đứng đó cùng đủ hù chết nhiều người, hơn nữa còn có hiệu quả hơn tôi rất nhiều." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Danh tiếng ác ôn của Đồ Phu ở miền Đông Nam Bộ có thể khiến trẻ con ngừng khóc lúc nửa đêm.
Trần Ngư nói: “Người như vậy ở Hoa Quốc còn có thể khống chế được nhưng khi hắn ta đến quê hương, biển rộng tùy cá lội, anh có chắc chắn sẽ không vác đá tự nện vào chân mình không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đồ Phu vẫn đáng tin cậy, hơn nữa hắn ta cũng thấy rất rõ những quốc gia đó đều mục nát, không phải hắn ta chỉ cần kéo quân đến chém giết là có thể thay đổi được.”
Trần Ngư gật đầu, nghĩ rằng điều này cũng khá tốt, với sự giúp đỡ của một người khét tiếng như Đồ Phu, nhiều việc thực hiện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù trang sức Trần thị không phải là sản nghiệp mà Trần Ngư đặc biệt quan tâm nhưng doanh thu hàng năm vẫn khiến nhiều người động lòng. Tuy nhiên con đường Ngọc Thạch bị Trần Bá Hạ chặn khiến mọi người khó chịu.
Hơn nữa, Trần Bá Hạ này còn lắc lư trái phải, thu được lợi ích giữa Trần gia và các thế lực thù địch, hơi có xu hướng muốn tự lập môn hộ ở vùng Đông Nam.
Khi đi bộ đến bãi biển, Tề Đẳng Nhàn nhìn sóng biển va vào đá ngầm không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Hả? Đi thôi!" Trần Ngư quay lại nhìn anh nói.
"Tôi nhớ đến một bức thư pháp do Lục Chiến Long viết." Tề Đẳng Nhàn thở dài.
"Viết gì?"
“Nguyện công lý như dòng nước cuồn cuộn, sự công bình như dòng sông hùng vĩ.”
Trần Ngư nói: "Người có thể nói lời này đã đáng kính trọng rồi. Nếu như Triệu gia ép chết một người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào con đường diệt vong!"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Một ngày nào đó lý tưởng của anh ấy sẽ thành hiện thực.”