Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1141: "Quả nhiên, khoảng cách sinh ra cái đẹp."




Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đương nhiên là để cho cô ta nếm thử sự tan nhẫn và độc ác của xã hội này!”
Trần Ngư nói: "Cô ta bò lên ở bên này, chỉ sợ cũng đã có không ít lần bị đánh đập. Anh dùng vũ lực uy hiếp cô ta, chỉ sợ là sẽ không có tác dụng nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu cô ta là em gái của Lục Chiến Long, vậy thì nhất định sẽ còn chút lương tri.”
Trần Ngư dặn dò: "Vậy anh ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, Lục Chiến Long đã chết rồi, người của Triệu gia nhất định đã biết anh sẽ tới cứu Lục Linh Linh, chưa chắc sẽ không nhằm vào anh.”
Sau khi Lục Chiến Long chết, giá trị của Lục Linh Linh đối với những kẻ có dã tâm kia đã không còn gì.
Chẳng qua, bọn họ biết Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ hoàn thành lời dặn dò và di nguyện của Lục Chiến Long, quá nửa sẽ đến để tìm Lục Linh Linh.
“Tôi biết mà, bọn họ muốn nhắm vào thì cứ việc đến là được rồi, đến một người tôi sẽ giết một người!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn tràn ngập sát khí.
Cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù là thể năng, hay là linh hồn, cũng đã vượt ra khỏi định mức của nhân loại rồi, thậm chí việc tức giận đối với hắn mà nói cũng là một chuyện rất kỳ lạ.
Nhưng mà, lúc nhắc tới Triệu gia, trong nội tâm hắn vẫn khó có thể che dấu loại tức giận này.
Những người quyền quý này, chà đạp lên nhân tính, chà đạp lên nhân cách, chà đạp lên tôn nghiêm làm người, đến cả nam tử hán như Lục Chiến Long cũng bị bọn họ ép buộc đến mức phải đoạn tuyệt.
Tề Đẳng Nhàn nếu đã làm ra loại chuyện lớn chọc thủng trời rồi, bây giờ còn đang ở nước ngoài, tự nhiên là trời cao mặc chim bay, gặp phải những thế lực đối địch này, cũng không cần băn khoăn gì đến ảnh hưởng hay là hậu quả gì cả, cứ động thủ đánh chết luôn là được!
"Tôi rất tán thưởng thái độ này của anh, nhưng anh làm như vậy, có thể sẽ cách đường về nước càng ngày càng xa." Trần Ngư cười nói.
"Chỉ cần tôi có đủ lợi ích để cho đại đa số mọi người động lòng, vậy thì tôi sẽ có thể trở về. Huống chi, chân tướng cũng không phải sẽ bị chôn vùi mãi, oan khuất của Lục Chiến Long, sớm muộn gì cũng có một ngày được công khai trước mặt tất cả mọi người!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Trần Ngư hỏi: "Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Bởi vì, công bằng sẽ như nước lớn cuồn cuộn, công lý tất sẽ như dòng sông chảy xiết ở trong lòng người!”
Trần Ngư nghe xong cũng gật gật đầu, nói: "Mong muốn của Lục Chiến Long, cũng là ước nguyện của chúng ta.”
Sau khi nói xong lời này, cô ngáp một cái thật lớn, sau đó duỗi thẳng lưng.
Vòng eo mảnh khảnh cân xứng lộ ra ngoài, mang theo mép áo lót khiến người ta thèm nhỏ dãi, phía trên rốn còn có một cái đinh gợi cảm.
"Nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt rồi, ngày mai làm việc tốt hơn!" Trần Ngư lười biếng lắc lư eo nhỏ, đi về phía phòng.
Lúc đi được một nửa, cô bỗng nhiên quay đầu cười, nói: "Gần đây anh cũng không cần tôi gửi cho anh mấy bức ảnh chụp tự sướng nhỉ? Nếu anh thấy chán, thì nhớ gõ cửa rồi đánh thức tôi dậy, cho anh ngắm chân một chút.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi hít mạnh một hơi, người phụ nữ này, nhất định là cố ý!
"Quả nhiên, khoảng cách sinh ra cái đẹp." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, ở nhà tù U Đô cách đó vạn dặm, Tề Bất Ngữ nhận được một bức thư.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn bị truy nã, tất cả khu vực ở xung quanh nhà tù U Đô đều bị giám sát, ngay cả bức thư đưa vào cũng đã bị kiểm tra qua.
Tề Bất Ngữ chậm rãi xé rách bì thư, sau đó rút ra một quyển "Hoàng Đế nội kinh" từ trong giá sách ở phía sau, một bên đối chiếu nội dung ở trên bức thư, một bên lật sách.
Đồng thời, mỗi khi lật một vài trang, ông sẽ cầm bút và viết một đoạn lên trên giấy.
Sau khi viết được khoảng vài trăm từ, ông gật đầu rồi tiện tay đốt cháy tờ giấy đó.
"Phanh! Phanh! Phanh!”
Tề Bất Ngữ vỗ mạnh một vào cánh cửa của nhà giam.
"Kẻ nào ngu ngốc dám quấy rầy giấc ngủ trưa của ông đây? Có phải là chán sống rồi không!" Tiếng kêu kiêu ngạo của Dạ Ma từ trong nhà giam truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.