*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó, cánh cửa sắt bị anh ta mở ra.
Sau khi nhìn thấy Tề Bất Ngữ đứng ở cửa với vẻ mặt tươi cười, Dạ Ma “Bộp” một cái quỳ xuống đất, nói: "Tôi là kẻ ngốc!!”
“Đại đương gia, có chuyện gì thế?”
Các phạm nhân trong tù đều nghe thấy "Tuyên ngôn độc lập" của Dạ Ma, nhịn không nổi mà mở cửa thò nửa cái đầu ra ngoài, cả đám cười hắc hắc quái dị.
Advertisement
Note:
*Nguyên văn là 懂王, nó bắt nguồn từ việc Donald Trump quá tự tin, thường nói ông hiểu rõ rất nhiều lĩnh vực, câu phổ biến là “Không ai hiểu XXX hơn tôi”. Bài phát biểu của ông thường làm hài lòng đa số cư dân mạng nên được cư dân mạng đặt biệt danh là 懂王 (Vua hiểu biết).
Dạ Ma quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, cảm thấy não của mình tàn thật rồi, lại dám nói ra mấy lời ngu xuẩn này.
Advertisement
Những phạm nhân khác cười quái dị một lúc, hôm nay thật là náo nhiệt!
"Ừ..." Tề Bất Ngữ nhẹ nhàng ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với mấy phạm nhân đang thò đầu ra ở bên cạnh.
Mấy phạm nhân này không nói hai lời đã bước ra, chỉ thấy hắn vươn tay, chỉ chỉ Dạ Ma, sau đó lại chỉ chỉ cái thắt lưng ở ngang hông của mình.
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Mấy phạm nhân kích động như bị tưới máu gà, không biết lấy từ đâu ra một cái dây gai, cười quái dị rồi xông tới.
Dạ Ma vẻ mặt hoảng sợ nói: "Đại đương gia, tôi chỉ là vô ý mạo phạm thôi. Nếu biết là ngài đến thì cho tôi một ngàn lá gan tôi cũng không dám nói như vậy mà!”
“Ngu xuẩn thì cần phải dạy dỗ một chút!”
Trong phòng giam của Dạ Ma, truyền ra âm thanh bình chân như vại của Đồ Tể.
Mấy phạm nhân kia tựa như cuồng ma chơi SM, trói Dạ Ma từ trên xuống dưới, sau đó khiêng lên vai, giống như mấy tên giặc cỏ vào thôn bắt được Hoa cô nương...
“Đại ca Dạ Ma à, đừng trách các huynh đệ nhé, đây là mệnh lệnh của Đại đương gia mà!”
“Đúng đúng đúng, anh Dạ Ma à, nhất định đừng có ghi hận đó, cũng không cần nửa đêm lại đến phòng giam của chúng ta rồi đánh chúng ta đâu!”
"Trói một mình anh, là hạnh phúc của ngàn vạn nhà, anh Dạ Ma à, hy sinh một chút thôi nhé?"
Những người này trong miệng đầy những lời áy náy, nhưng ai nấy cũng đang hi hi ha ha, khiêng Dạ Ma ra đến cửa nhà giam.
Sau khi đến bãi tập, một phạm nhân trơn tru quăng dây thừng lên, ném lên trên, bộp một tiếng, đã treo lên đỉnh cột sắt của đèn đường, lúc dây thừng buông xuống, hắn thuận theo mà kéo một phát, Dạ Ma đã kêu như quỷ rồi bị treo ngược lên.
Dạ Ma tức giận đến nỗi cả người run rẩy, giận dữ nói: "Cũng là bởi vì có đám chó như các người nên Đại đương gia và Nhị đương gia mới có thể kiêu ngạo như vậy!”
“Ha ha ha, anh à, anh đang nói đùa đấy à, lúc trước khi mà tôi bị Nhị đương gia treo lên, anh đã móc hàng ra rồi tè lên mặt tôi đấy!”
"Đúng thế, đại ca của chúng ta đừng nói nhị ca nữa, đều là cá mè một lứa cả thôi."
"Đại đương gia cũng coi là ôn hòa, nếu là Nhị đương gia, chắc sẽ để cho anh tự mình cắt đứt chân, sau đó lại bảo các huynh đệ dựng cho anh một cái giường ở nhà vệ sinh!"
Mọi người hi hi ha ha, có người thậm chí còn thừa dịp loạn lạc mà cho Dạ Ma hai cái tát.
Đúng thế, truyền thống tốt đẹp ở nhà tù U Đô, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần thứ ba mà Dạ Ma được trải nghiệm...
Dạ Ma bị treo ở dưới đèn đường, tung bay trong gió...
"Mẹ nó, xui xẻo thật, cũng là do Nhị đương gia gần đây phản quốc, nên khiến cho tâm trạng của Đại đương gia không tốt, nếu không, chỉ mạo phạm một câu, cũng sẽ không đến mức như vậy..." Dạ Ma khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng đau đớn, không biết là tên chó chết nào lén lút xuống chân.
Ở nhà tù U Đô, người phạm phải sai lầm, sẽ bị treo lên ở đây để trừng trị, đây là truyền thống tốt đẹp sau khi Tề Đẳng Nhàn nắm quyền, mà những phạm nhân khác cũng nhàn rỗi đến nỗi đau trứng, thỉnh thoảng sẽ ra đây động chân động tay ngầm một chút để làm cho mình vui vẻ hơn.