Tề Bất Ngữ gật đầu với Tham Lang, sau đó vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, xoay người rời đi.
“Mập mạp chết tiệt, cố lên!”
Tham Lang hét lớn với Đồ Tể, sau đó xoay người, đuổi theo Tề Bất Ngữ.
Đồ Tể đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, nhìn ngọn lửa đang hừng hực cháy rực ở trước mắt, trong lúc nhất thời lại có chút mê mang, nhưng trong sự mê mang đó, cũng mang theo một chút không cam lòng.
Ngày hôm sau, Trần Ngư đã bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp xúc với Mạc Khang.
Mạc Khang là một quân phiệt, tự nhiên sẽ lấy lợi ích làm trọng, phương diện mà Trần Ngư có thể cung cấp rất nhiều cho Trần Tiên Hà cũng không thể cung cấp cho hắn.
Hơn nữa, tiền mà Trần gia có thể lấy ra, chắc chắn là nhiều hơn Trần Tiên Hà nhiều!
Tuy nhiên, hôm nay lại có người đến thăm.
"Xin chào các cậu, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thịnh, Aleksandrovich." Một người đàn ông mang đặc điểm rõ ràng của Tuyết Quốc đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có hai vệ sĩ đi theo.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy đối phương là người của tập đoàn Vạn Thịnh, không khỏi ngẩn người.
Tập đoàn Vạn Thịnh này, nổi lên sớm hơn tập đoàn n Đặc vài năm.
Thậm chí, cơ sở hạ tầng của Quang Dương, dường như đều là do tập đoàn Vạn Thịnh đầu tư, bệnh viện, trường học, điện nước, tựa hồ đều xen lẫn bóng dáng của tập đoàn Vạn Thịnh ở bên trong.
Tập đoàn này, chủ yếu lấy cá cược làm việc kiếm tiền chính, còn lại những chuyện như nhỏ nhặt kia cái gì cũng làm, nhưng không giống tập đoàn n Đặc làm đến mức phát điên.
Trên mạng những thứ như "Đánh bạc gợi cảm chia bài online" các loại, phần lớn đều là do tập đoàn Vạn Thịnh làm ra.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "À? Thì ra là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thịnh, mời vào.”
Hắn cũng không lo dẫn sói vào nhà.
Bởi vì, không có ai xứng với bốn chữ này cả.
Đối với những người này mà nói, đây là xâm nhập vào hang hổ...
Trần Ngư lúc này đang ở trên ban công gọi điện thoại, nhìn thấy có khách tới, lại còn là một thằng Tây người Tuyết Quốc, cũng ngẩn ra, nhưng không quá để ý, tiếp tục giao việc cho người ở đầu dây bên kia.
Aleksandrovich nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Tề Đẳng Nhàn, cũng không khỏi âm thầm gật đầu, đi theo vào trong phòng rồi ngồi xuống.
"Nước trà ở trên bàn trà, muốn uống thì tự mình rót, à... Có phụ nữ ở trong phòng này, vì vậy không thể hút thuốc.” Tề Đẳng Nhàn ngồi lên trên sô pha, lười biếng nói.
Hai vệ sĩ ở phía sau Aleksandrovich nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện ra một chút tức giận.
Phải biết rằng, nhân vật như Aleksandrovich, ở vùng Quang Dương này, cho dù là đi tới đâu, cũng sẽ được tôn kính.
Tề Đẳng Nhàn lại dùng thái độ nhẹ nhàng như vậy đối xử với hắn ta, làm cho bọn họ cảm thấy khó chịu, có một loại cảm giác chủ nhục thì thần chết (thần này là kiểu cấp dưới á)!
Aleksandrovich cũng không để ý, tự rót cho mình một tách cà phê rồi thả hai viên đường vào trong.
"Nói ngắn gọn nhé, mục đích lần này của tôi rất đơn giản, đó chính là muốn mời Tề tiên sinh làm việc giúp tập đoàn Vạn Thịnh của chúng tôi." Aleksandrovich cười tủm tỉm nói.
"Hả?" Tề Đẳng Nhàn nghe hắn nói như vậy, không khỏi sửng sốt.
Aleksandrovich uống một ngụm cà phê rồi cau mày vì đắng.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy đã khinh thường bĩu môi, cái đồ dế chũi này, vừa nhìn liền đã biết là không thường xuyên uống cà phê đen. . Đọc 𝘁hê𝑚 các chươ𝓷g 𝑚ới 𝘁ại ⩵ T𝗿U𝑚T𝗿𝙪yệ 𝓷﹒v𝓷 ⩵
Dù sao thì hắn cũng chỉ uống cà phê đen, hàm lượng caffeine cao, hơn nữa còn có hiệu quả đốt cháy chất béo, mỗi ngày trước khi luyện công thì lại uống một ly, tinh thần sung mãn.
Aleksandrovich nhíu mày nói: "Mẹ nó…(tiếng Nga nha: сука блять)"
"A, xin lỗi, tôi đang nói cà phê này thật đắng."