Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1161:




Nhân lực có thể nghèo nhưng tâm linh thì lại vô cùng vô tận.
Con người có thể dựa vào sức tưởng tượng vô cùng tâm linh mới có thể phát triển được khoa học kỹ thuật, từ đó mà lên trời xuống đất.
Mặt trời mới vừa nhô lên từ phía đông, Tề Đẳng Nhàn đã thấy Trần Ngư từ cửa đi ra.
“Đi thôi, cùng tôi đi gặp Mạc Khang một chút!” Trần Ngư đi thẳng vào vấn đề nói với Tề Đẳng Nhàn.
Advertisement
“Hả? Cô liên lạc được với Mạc Khang nhanh vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, kinh ngạc hỏi.
“Anh có thể đừng xem thường lực ảnh hưởng của Nam Dương Trần thị có được hay không! Cho dù có khoảng cách một biển đi nữa thì cũng vẫn có thực lực như cũ.” Trần Ngư tràn ngập tự tin thoải mái cười.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, sau đó đi theo Trần Ngư tới cửa.
Advertisement
Bên ngoài cửa đã có một chiếc ô tô con không bắt mắt lắm đang chờ, loại xe con này rất không bắt mắt vì ở dương quang này, trên đường đâu đâu cũng thấy nó.
Tài xế lái xe là người của Trần Ngư nên không cần phải lo lắng việc hành tung bị tiết lộ.
Chỉ là xe con không phải đi về hướng ngoại thành dương quang mà vòng vào trong nội thành, sau đó dừng lại ở bên ngoài một sòng bạc.
Thấy Tề Đẳng Nhàn ngập tràn nghi hoặc, Trần Ngư lại nói: “Trần Tiên Hà cũng không phải tên ngốc!”
Hắn bừng tỉnh đại ngộ đi theo Trần Ngư vào sòng bạc, sau đó từ bên trong sòng bạc có hai người mặc quần áo giống nhau như đúc, dáng người cũng xấp xỉ nhau đi ra đón.
Trần Ngư hơi gật đầu với bọn họ, dẫn theo Tề Đẳng Nhàn vòng đến cửa sau của sòng bạc.
Đi qua cửa sau, hai người lại lên một chiếc xe khác, hoàn thành một màn kim thiền thoát xác.
“Không hổ là đại tiểu thư của Trần gia, làm việc chặt chẽ chu đáo, quả thực là tích thủy bất lậu a!” Tề Đẳng Nhàn khen.
“Đó là tất nhiên!” Trần Ngư nhẹ nhàng cười.
Hai người thông qua chiếc xe này rời khỏi Quang Dương, đi ra ngoài khoảng chừng hơn ba mươi kilomet thì dừng chân tại trạm đóng quân của Mạc Khang.
Mạc Khang đang đứng ở cổng, sau khi nhìn thấy xe thì cười ha ha nói: “Hoan nghênh hoan nghênh, tiểu thư Trần Ngư, tôi đã chờ cô ở đây từ rất sớm đấy, cuối cùng cô cũng tới rồi!”
Trần Ngư xuống xe bắt tay với Mạc Khang, nói: “Tướng quân Mạc Khang, đã để anh chờ lâu rồi!”
“Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói!” Mạc Khang nói.
Anh ta quay đầu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đi theo thì đen mặt nhíu mày.
Trần Ngư nói: “Hắn là người của tôi, không cần lo lắng.”
Mạc Khang khó chịu gật gật đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Ngược lại là Tề Đẳng Nhàn lại có chút không thoải mái, con khỉ này nhiệt tình nắm tay Trần Ngư gọi như vậy chưa tính, lại còn ôm địch ý với mình như vậy.
Phòng họp chỗ Mạc Khang là dùng gỗ dựng tạm thành một toà nhà nhỏ, trên mặt bàn trong phòng bày đầy đủ các loại trái cây nhiệt đới, nhìn qua rất dễ khiến người có cảm giác thèm ăn.
“Mời ngồi!” Mạc Khang nói xong thì trực tiếp ngồi luôn xuống một chiếc ghế tre ở đó.
Đại khái là Trần Ngư đã trải chăn xong ở giai đoạn trước rồi nên cũng không định chơi trò quanh co lòng vòng với Mạc Khang, lập tức nói: “Tướng quân Mạc Khang, những tin tức nên lộ ra ngoài tôi đã nói cho anh biết hết rồi!”
“Chỉ cần anh đồng ý thì Nam Dương Trần thị chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh, bao gồm cả những thứ như súng ống đạn dược anh muốn nhưng không có kia tôi cũng có thể cho anh.”
“Thậm chí tôi có thể để bên tập đoàn Vạn Thịnh phân một ít nghiệp vụ cho anh xử lý, bảo đảm chuyện anh có thể kiếm tiền!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy một câu cuối cùng thì mày hơi nhíu lại, giỏi lắm, người phụ nữ này thế mà lại tự mình quyết định!
Hiển nhiên là cô nhìn thấy rõ lực ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn ở trong tập đoàn Vạn Thịnh, nên mới có thể tự tin nói ra được những lời này.
Nếu Tề Đẳng Nhàn bảo tập đoàn Vạn Thịnh chi một bát canh nhỏ ra cho Mạc Khang ăn cùng thì Aleksandrovich nhất định sẽ không có nửa câu oán hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.