“Ai sống ai chết còn chưa biết chắc được!”
Dụ Khôn thấy Tề Đẳng Nhàn không chịu buông tha thì rống to một tiếng, dẫn đầu ra tay trước, duỗi tay liên tục đổ ập các chiêu thức xuống.
Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là chênh lệch giữa người và thần!”
Lời này vừa nói xong, hắn trở tay chính là một chiêu “Dọn cản đấm”!
Thế công của Dụ Khôn chịu cản trở, vừa định ra chiêu khác thì nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn cũng đã đuổi tới!
Ông ta chặn lại mà chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể chấn động, cả người không chịu khống chế mà lui về sau vài bước.
Bước chân Tề Đẳng Nhàn đuổi sát theo, đi lên chính là một chiêu “Thượng bước phiết thân đấm”, ra chiêu toàn bộ đều là các chiêu trong Thái Cực quyền.
Dụ Khôn lại lui, chân trái của Tề Đẳng Nhàn bước lên, bước thành hình vòng cung, một chiêu “Giương cung bắn hổ” lại đánh ra ngoài!
Chiêu thức của hắn đơn giản trong sáng nhưng mỗi một quyền đánh ra đều vang động đất trời, có uy thế cực kỳ khủng bố.
Nếu chỉ ở một bên quan sát thì chỉ sợ sẽ không thể nào cảm nhận được lực độ đả kích tới khủng bố này.
Nhưng khi chân chính giao thủ rồi mới có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng dưới quyền kình và quyền ý này, thật sự giống như chính mình là phàm nhân lại có ý nghĩ muốn lay động thần linh trên trời vậy!
Mới tiếp có ba chiêu mà Dụ Khôn đã có cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt mỏi, lực bất tòng tâm, hoảng hốt không chịu được, lá gan cũng bị đánh tới mức tê rần!
Tề Đẳng Nhàn lại dùng toàn lực bùng nổ thể năng tốc chiến tốc thắng, dưới quyền kình như vậy ở trên đời không có được mấy người có thể trụ vững.
“A!!!”
Dụ Không tuyệt vọng rống to một tiếng muốn kéo theo Tề Đẳng Nhàn đồng quy vu tận.
Nhưng mà cả người của Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này đột ngột lùn xuống, nửa ngồi xổm sau đó tay phải rũ xuống đất, bỗng nhiên tung ra một chiêu “Trùng thiên pháo” vững chắc rơi xuống trên cằm của Dụ Khôn.
So với “Lão vượn quải ấn” của bát quải chưởng thì chiêu “Trùng thiên pháo” này bạo lực hơn rất nhiều.
Một quyền rơi xuống khiến toàn bộ xương cốt ở cằm của Dụ Khôn vỡ vụn, hàm răng cả miệng rời rụng, hàm dưới hoàn toàn biến dạng giống như bị xe cán qua vậy.
hai chân chân của ông ta cách mặt đất dựng lên. cả người bay lên không.
Tề Đẳng Nhàn giơ cao chân đá một cái, sau lưng cũng va chạm với ngực của ông ta, chỉ nghe phịch một tiếng, cả người Dụ Khôn đang ở trên không trung bị đạp thẳng xuống dưới, sau lưng đập thật mạnh xuống đất.
“Khó trách Hoa quốc lại liệt hắn vào diện tội phạm truy nã cấp độ SSS….” trong đầu Dụ Khôn chỉ kịp hiện lên một câu như vậy, đôi mắt vừa lật một cái đã lập tức chết.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay gặt luôn đầu của ông ta xuống, cởi quần áo của ông ra ra bọc vào rồi treo ở trên đai lưng của mình, xương cốt trên mặt dịch chuyển một chút, không lâu sau đó lại biến trở về thành bộ dáng mập mạp phúc hậu bụ bẫm vô hại.
Mạc Khang ở nơi này của Khải Hoàn chờ đến lòng nóng như lửa đốt mà Khải Hoàn lại đã dọn xong rượu ngon, chuẩn bị uống với Tề Đẳng Nhàn một chầu thật tốt.
Cuối cùng thì Mạc Khang cũng nhìn thấy được thân ảnh của Tề Đẳng Nhàn, còn nhìn thấy cả bên eo hắn treo một cái túi gì đó, trong túi đang có máu tươi nhỏ giọt xuống đất.
Đi đến gần đó rồi Tề Đẳng Nhàn mới tiện tay ném cái túi một cái, lăn đến dưới chân của Mạc Khang, đầu túi lỏng ra, một cái đầu người chảy máu đầm đìa lập tức rơi ra.
“Tê, lợi hại!” Mạc Khang hít ngược vào một hơi khí lạnh giơ ngón tay cái lên nói với Tề Đẳng Nhàn.
Khải Hoàn nhìn thoáng qua đầu người rồi nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tề sư phó, rượu đã chuẩn bị xong rồi, mau tới đây uống rượu!”
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói: “Được được được, trước tới uống ba chén lớn!”
Nói xong lời này hắn bưng chén lớn lên uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy hết sức sảng khoái.
Mạc Khang ho khan một tiếng nói: “Khải Hoàn, anh đã bại bởi cao thủ tôi mời đến rồi, dựa theo ước định, anh không thể cắt đứt đường tài lộc của tôi.”