Khải Hoàn hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy rằng tôi khinh thường việc làm của anh nhưng Khải Hoàn tôi nói được thì làm được! Đường, cho anh đi qua, việc thì do anh tự làm. Loại chuyện thương thiên hại lý này nếu làm lâu thì sớm hay muộn gì ông trời cũng sẽ xuống thu thập anh!”
Mạc Khang lại cười ha ha nói: “Tôi có tiền có súng có đạn, cho dù là ông trời tới thì cũng sẽ bị tôi oanh tạc thành thủng ba lỗ!”
Khải Hoàn căn bản nói không lại loại người trơ trẽn như Mạc Khang, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu tướng quân Nãi Tín biết anh làm việc không có điểm mấu chốt như vậy thì nhất định sẽ tự mình ra tay gặt cái đầu này của anh xuống.”
Advertisement
“Tướng quân Nãi Tín đã là quá khứ rồi, bây giờ liệu có bao nhiêu người còn nhớ rõ ngài ấy đây?” Mạc Khang không cho là đúng nói.
Tề Đẳng Nhàn lại nói với Khải Hoàn: “Tướng quân Khải Hoàn làm người hào sảng, tuy rằng chúng ta bất đồng trận doanh nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện kết giao bạn bè. Tới, làm!”
“Công lực của Tề sư phó kinh người, tôi rất bội phục, chỉ là một thân vũ lực như vậy không nên dùng vào việc sai trái.” Khải Hoàn nói, giơ chén uống một hơi cạn sạch.
Advertisement
Mạc Khang thấy hai người này vừa rồi còn chiến đấu sống chết, hiện tại lại ngồi chung bàn uống chén rượu thì có hơi khó hiểu, đồng dạng cũng có chút khó chịu.
Loại dũng cảm vô nhân chi gian này tự nhiên là không thể khiến cho người ngoài dễ dàng lý giải được như vậy.
Tề Đẳng Nhàn uống liên tiếp mấy bát rượu lớn xuống bụng, cảm thấy cả người thoải mái ra không ít thì mới nói: “Hôm nay có thể quen biết được một người tài ba như tướng quân Khải Hoàn đây thật sự là vinh hạnh của tôi. Hôm nào khác tôi sẽ làm chủ mời tướng quân Khải Hoàn uống thêm chầu nữa!”
Khải Hoàn gật gật đầu nói: “Được được được, hy vọng về sau chúng ta vẫn còn cơ hội giúp đỡ lẫn nhau.”
Mạc Khang nhàn nhạt nói: “Giám đốc Tề, chúng ta phải đi rồi.”
Tề Đẳng Nhàn tất nhiên là nhìn ra được Mạc Khang đang bất mãn, cười đứng dậy dẫn theo Trần Ngư đi theo Mạc Khang rời đi.
Khải Hoàn nhìn thoáng qua đầu người trên mặt đất thì thở dài: “Thời điểm còn Tam quốc, Quan Vân trường ôn rượu thưởng hoa cùng lắm cũng chỉ có như thế này đi?”
Hắn đương nhiên biết loại cao thủ như Dụ Khôn này cước bộ nhanh như nào, nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình có thể đuổi kịp, càng khủng bố hơn chính là còn có thể tìm được người!
Phải biết rằng vùng rừng rậm nguyên thủy ở vùng Tam Giác Độc này nếu một người dốc lòng trốn tránh thì rất khó có thể tìm được.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình đuổi theo, hơn nữa còn tìm được người, còn đánh chết người ta, đầu cũng gặt xuống, thật sự có chút khủng bố.
“Cũng không biết được là người này có lai lịch gì, Mạc Khang có thể tìm được cao thủ như vậy giúp đỡ anh ta!” Khải Hoàn âm thầm thở dài: “Hay là quốc gia này cũng chỉ có như vậy thôi sao? Ngay cả tướng quân Nãi Tín kiêu hùng hào kiệt như vậy cũng sẽ nản lòng thoái chí sao….”
Ngồi trên xe quay về, Trần Ngư nói: “Tướng quân Mạc Khang, Dụ Khôn đã chết, sự việc cũng đã giúp anh giải quyết xong, giữa chúng ta đã có thể bắt đầu hợp tác rồi đúng không?”
Mạc Khang cười to nói: “Trần tiểu thư, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi! Lần này mọi người giúp tôi việc lớn như vậy, Mạc Khang tôi vô cùng cảm kích, về sau có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì vượt lửa qua sông cũng sẽ không chối từ!”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư lại khinh thường, tên quân phiệt này miệng mồm toàn lời nói dối, đầy mình tính kế, trên thế giới này sao có thể có người có thể khiến anh ta cam nguyện vượt lửa băng sông được?
Kế tiếp chính là phân đoạn Trần Ngư và Mạc Khang cò kè mặc cả.
Đối với những việc này Tề Đẳng Nhàn chả có tí gì gọi là hứng thú cả.
Hắn chỉ nghĩ là “Hôm nay đã trải qua hai trận chiến cũng có ý tứ, chỉ là trợ lý Dương không ở bên cạnh mình, còn phải tự mình đi viết “Chiến thuật thực chiến”, thật là phiền toái hết mức!”
Trong lòng hắn nhớ tới Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, đương nhiên còn có cả tiểu thư Eva kia nữa.
Nhưng mà hắn không thể liên lạc với các cô trong thời điểm này được, càng không thể đi gặp mặt các cô, nếu không ngược lại sẽ làm hại tới các cô.
“Người phụ nữ Trần Ngư này quá không đạo nghĩa rồi, để cô ta đi theo tới Myanmar thì mình sẽ nhanh chóng trở thành tay sai của cô ta mất thôi!” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Trần Ngư một cái, cảm thấy địa vị của mình đang giảm xuống đến lợi hại thì cực kỳ khó chịu.
Đối với ý tưởng trở thành tay sai của Trần Ngư khiến Tề Đẳng Nhàn ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.