Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1218: Ôi cái mắt của tôi!”




Trần Ngư trừng mắt lên một cái rồi nở một nụ cười khéo léo và nói: “Được... Cơ mà không được xem trực tiếp, tối nay tôi gửi video cho anh có được không?”
Tề Đẳng Nhàn ngây người một lúc rồi bỗng chốc có chút xúc động, hắn mạnh mẽ gật đầu và nói: “Được thôi, thế nào cũng được! Có cái để xem là được rồi!”
Trần Ngư mỉm cười và nói: “Thế thì buổi tối anh đợi tôi quay video để gửi cho anh đi!”
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua một cách vô cùng dày vò, hắn cảm thấy quan hệ của mình và Trần gia đã vô cùng bền chặt nên không thể đòi hỏi báo đáp gì cả, cơ mà tùy tiện xem một cái video tự sướng thì cũng không tồi.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại của Tề Đẳng Nhàn reo lên leng keng.
Hắn không nói lời nào mà lập tức mở ra.
“Chao ôi, đúng là rất biết giữ lời, không hổ là Trần Ngư!” Tề Đẳng Nhàn dùng ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức chiếc video tự sướng này, nếu như có ai bảo hắn là kẻ háo sắc, hắn nhất định sẽ thẳng tay giáng cho người đó một cái bạt tai và nghiêm túc cảnh cáo người đó rằng đừng có bôi nhọ nghệ thuật.
Video của Trần Ngư được quay rất tỉ mỉ và mang theo chút nghệ thuật ống kính, nó được bắt đầu quay từ dưới chân...
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy hô hấp của mình sắp dừng lại rồi.
Ống kính đột nhiên chuyển đến trên mặt.
Biểu cảm của hắn bỗng chốc tê dại, sau đó suýt chút nữa đã nôn cả bữa khuya ra ngoài...
“Trần Ngư, tôi đánh chết cô bây giờ!” Ở phòng bên kia, Trần Ngư có thể nghe thấy tiếng gầm của Tề Đẳng Nhàn.
Cô ấy cười đến đau cả bụng.
Đây là sự trả thù được cô ấy lên kế hoạch cẩn thận, để đạt được sự trả thù này, cô ấy đã đặc biệt bảo người của Nam Dương Trần Thị đi tìm một trap coser* với vóc dáng thiên thần và khuôn mặt ác quỷ để quay video...
(*Trap coser chỉ những cosplayer nam chuyên cosplay thành những nhân vật nữ.)
Quan trọng là video này được quay một cách rất đểu cáng, ống kính mờ được sử dụng khi bắt đầu từ chân khiến người xem không ngừng hồi tưởng, cuối cùng thì lại ngay lập tức trở nên rõ ràng, khiến cho ai nấy khi xem xong đều phải hô lên một tiếng “wtf”, ai mà có tố chất tâm lý kém hơn một chút thì có lẽ là cả đời sau sẽ phải làm thái giám.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng xóa chiếc video khiến mình cay mắt này đi, sau đó mở mục yêu thích của mình lên để rửa mắt cho mình, với cái tố chất tâm lý mạnh mẽ đó của hắn mà suýt chút nữa đã buồn nôn đến chết, có thể tưởng tượng được nếu như người khác nhìn thấy video này thì chẳng phải sẽ bị dọa đến ngất xỉu hay sao?
“Ôi, mắt của tôi... Cự linh thần nhãn mà mình tu luyện biết bao nhiêu năm, hôm nay suýt chút nữa đã bị mù luôn rồi!” Tề Đẳng Nhàn xem hết những video trong mục yêu thích rồi nhưng vẫn cảm thấy không thể rửa sạch được mắt mình, trong đầu vẫn luôn không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng khiến cho tinh thần của hắn suýt chút nữa đã sụp đổ kia.
“Hay không?” Trần Ngư gửi tin nhắn thăm hỏi.
“Tôi đánh chết cô bây giờ!” Tề Đẳng Nhàn trả lời ngắn gọn súc tích bằng sáu chữ, hắn tức đến không thể chịu nổi được nữa.
Trần Ngư nói: “Tôi chỉ nói là quay video để gửi cho anh chứ có bảo là quay bản thân tôi đâu nào!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát tắt điện thoại đi, sau đó ép mình bước vào trạng thái thiền định, nếu không thì tối hôm nay e rằng hắn sẽ không ngủ được mất.
Trần Ngư có hơi nghi hoặc, cô ấy thầm nghĩ: “Video đó cay mắt đến thế hay sao? Mình mở ra xem thử nào...”
Sau khi xem xong video đó, trước mắt cô ấy tối sầm, suýt chút nữa đã đập nát cái điện thoại.
“Mẹ nó, mình không nên tò mò đến như thế... Ôi cái mắt của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày hôm sau, hắn cảm thấy tinh thần của mình đang cận kề trạng thái sụp đổ rồi, hắn cố gắng giữ vững tinh thần để thu dọn một chút rồi chuẩn bị quay về Trung Hải của Hoa quốc.
A Phúc vốn là một đứa trẻ mồ côi, chính là Hướng gia đã giúp ông ấy tìm được sự ấm áp của gia đình.
Trong phim “Batman”, người quản gia cơ trí tên là Alfred, thiếu gia Bruce gọi ông ấy là “A Phúc”.
Giống như Alfred trong truyện tranh, ông ấy luôn trung thành và tận tụy với gia đình, thậm chí còn coi Hướng Đông Tình như con gái ruột của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.