*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay, sau khi trở về nhà, thứ dự cảm không lành đó đã trở thành sự thật, cô ta nhìn thấy bức thư mà A Phúc để lại.
“Tiểu thư, dạo gần đây tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi muốn ra nước ngoài dạo chơi một chút và sống cuộc sống của chính mình.”
“Cả đời này tôi vẫn luôn chăm chỉ làm việc vì Hướng gia, tôi cũng nên dành chút thời gian cho bản thân mình rồi.”
“Có lẽ tôi vẫn sẽ quay về, có lẽ sẽ không quay về nữa.”
Advertisement
“——Chú Phúc mãi mãi yêu cô.”
Khoảnh khắc khi nhận được lá thư của A Phúc, Hướng Đông Tình vẫn duy trì sự bình tĩnh, thậm chí trên khóe miệng còn nở một nụ cười nhàn nhạt, cô ta đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi chuyện rồi.
Nhưng khi đặt lá thư xuống, nước mắt của cô ta tuôn ra như mưa, trong lòng đau như bị dao đâm.
Advertisement
“Chú Phúc... ngay cả chú cũng rời xa tôi sao? Tôi không còn người thân nào trên thế giới này nữa hay sao?”
Cô ta cảm thấy sau này cho dù bản thân mình có gặp phải chuyện gì thì cô ta cũng sẽ có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng rõ ràng là cô ta đã sai rồi, cô ta không thể bình tĩnh nổi, thậm chí còn bắt đầu suy sụp.
“Tại sao chứ, tại sao ngay cả chú cũng muốn rời xa tôi?!”
Hướng Đông Tình cảm thấy chút sức lực cuối cùng ở trong người mình cũng đã bị rút cạn rồi.
Khi Tề Đẳng Nhàn đến được Hướng gia, hắn chỉ thấy trống rỗng mà chẳng thấy Hướng Đông Tình đâu cả.
“Chẳng lẽ là vẫn đang ở công ty làm việc?” Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nghi ngờ nên đã gọi cho một số điện thoại.
Số điện thoại này là của vệ sĩ của Hướng Đông Tình, người vệ sĩ này là do Tề Đẳng Nhàn sắp xếp, thuộc về người của mình và sẽ không bán đứng hắn nên hắn rất yên tâm.
“Cô ấy đi một mình á? Đó chẳng phải càn quấy thì là gì?”
Sau khi có được tin tức từ chỗ của vệ sĩ, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cau mày và lẩm bẩm một cách không vui.
Hướng Đông Tình một mình lái xe ra ngoài, không cho phép bất cứ ai đi theo cô ta.
Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, hắn nghĩ ra một nơi mà Hướng Đông Tình sẽ có khả năng đến nhất.
Mặc dù bây giờ đã là đêm muộn rồi, hơn nữa cô ta còn là một người con gái rất yếu đuối.
Nhưng chắc chắn cô ta đang ở đó.
Đúng như suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình thực sự đã đến trước bia mộ của bố mẹ cô ta, cô ta không hề uống rượu, cũng không hề khóc lóc kêu gào, cứ như thế yên lặng ngồi ở trước bia mộ.
Cô ta đã ngồi đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đôi chân của cô ta thậm chí còn có chút tê dại.
Cơ thể của cô ta cũng bắt đầu rét run, thậm chí còn bị gió lạnh trong đêm khuya thổi cho run lên cầm cập.
Nhưng đôi mắt của cô ta vẫn trống rỗng như một người đã mất đi chút ham muốn sống sót cuối cùng rồi vậy, cô ta mơ màng như thể mình đang nằm trên một chiếc bè tre trôi theo sóng sau một vụ đắm tàu và không biết trạm kế tiếp là nơi nào.
Mãi cho đến khi cô ta cảm thấy có một bộ quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc bao phủ lên người mình, cô ta mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Trí nhớ của con người đối với mùi hương chính là thứ sâu sắc nhất.
Gương mặt đang tê dại của Hướng Đông Tình cuối cùng cũng hiện lên một chút biểu cảm đau buồn, cô ta lau đi nước mắt trên mặt và nói: “Anh nói xem, tại sao chú Phúc lại rời xa tôi?”
“Có lẽ là ông ấy mệt rồi nên muốn sống cuộc sống của riêng mình. Mỗi con người đều nên sống cho bản thân mình vài ngày mà, không phải sao?” Giọng nói ấm áp truyền đến từ bên tai.
Hướng Đông Tình nước mắt như mưa, cô ta nói: “Ông ấy đi rồi thì tôi còn lại gì chứ? Cho dù có làm ăn lớn hơn nữa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì biết đưa cho ai xem, biết bảo ai đến ăn mừng cùng tôi đây?”
“Khi muốn uống rượu thì ai đến cạn ly với tôi đây?”