Sắc mặt của Ngọc Tiểu Long lại ngay lập tức dịu xuống, cô ấy nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Nhưng tôi lại vô cùng tán tưởng hành động của anh, thậm chí còn rất khâm phục anh!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì bỗng chốc bật cười, sau đó nói: “Không ngờ rằng lại có một ngày tôi cũng có thể trở thành người trong cùng một thế giới với Ngọc tướng lĩnh, thậm chí còn có thể khiến cho Ngọc tướng lĩnh khâm phục và tán thưởng tôi.”
Ngọc Tiểu Long cười nói: “Bây giờ tôi sẽ đi về phòng để lấy khẩu Gatling của tôi ra đây.”
“Nói đùa một chút thôi mà, Gatling gì gì đó, có hơi quá đáng rồi đó nha!” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa... Vân Đỉnh Thiên Cung của anh đã tu sửa xong nhưng lại bị tịch thu rồi, vài hôm nữa sẽ được đem đi bán đấu giá.” Ngọc Tiểu Long giơ tay ra chỉ về hướng đỉnh núi của núi Vân Đỉnh và nói.
Kể từ khi “Vân Đỉnh Thiên Cung” bị nổ tung, Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn sống trong căn nhà mà Hướng Đông Tình tặng cho hắn, khó khăn lắm mới tu sửa xong mà lại bị tịch thu à?
Hắn cảm thấy vô cùng không vui, căn nhà đó là Sở Vô Đạo tặng cho hắn mà.
Ngọc Tiểu Long nói: “Tôi mua lại nó giúp anh nhé, đợi đến khi anh về nước thì trả nó lại cho anh là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Muốn mua lại thì phải tốn rất nhiều tiền nhỉ? Thôi cứ để tôi tự làm là được rồi, căn nhà đó là do Sở Vô Đạo tặng cho tôi, tôi không thể để nó rơi vào trong tay của người khác được.”
Tuy rằng hắn và Sở Vô Đạo không hề hòa hợp với nhau nhưng hai người lại thật sự là bạn tốt, chính là kiểu có thể nương tựa vào nhau suốt đời.
Trong sự việc lần trước, Sở Vô Đạo đã dùng kim bạc châm vào huyệt đạo của mình để kích thích thể lực, cưỡng chế kìm nén vết thương, cuối cùng chiến đấu với Triệu Đồ Long cho đến khi kiệt sức mà chết.
Cho dù là về tình hay về lý thì Tề Đẳng Nhàn cũng phải giữ căn nhà đó lại trong tay.
“Lần trước lúc đến Nam Dương, anh có gặp được Từ Ngạo Tuyết không? Tình hình của cô ta thế nào rồi?” Ngọc Tiểu Long hỏi.
Đối với sự phản bội của Từ Ngạo Tuyết, cô ấy rất tức giận và phẫn nộ, thế nhưng dù sao hai người cũng là bạn bè đã quen biết nhiều năm, sau khi xa cách đã lâu, cô ấy vẫn không nhịn được mà muốn hỏi thăm tình hình của cô ta dạo gần đây.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Tôi có quá nhiều việc phải làm nên vẫn chưa gặp được cô ta nữa. Cơ mà, theo như những gì Trần Ngư nói thì cô ta đang có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp ở Nam Dương, dù sao thì cô ta cũng đã lấy được một khoản tài nguyên lớn từ chỗ của Triệu gia để tiêu sài mà.”
Nhắc đến Từ Ngạo Tuyết, trong lòng Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc có hơi phấn khởi, thậm chí còn có chút hưng phấn!
“Anh nhanh chóng rời khỏi Hoa quốc và quay về Nam Dương đi... Nơi đó là địa bàn của Trần gia, anh sẽ được an toàn hơn một chút, một khi anh bị lộ tung tích ở đây thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Ngọc Tiểu Long nói.
“Còn có một chuyện nữa tôi phải nói với anh...”
“Cái cô gái tên là Irena Jinva Romanov đó không hề đơn giản đâu, dạo gần đây có người của Tuyết Quốc đã nảy sinh va chạm với cô ấy.”
Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây thì bỗng chốc cau mày, hắn nói: “Trước đây cô ấy là người của Trại Nhạn nhưng đã phản bội lại Ủy ban An ninh Quốc gia, chẳng lẽ cô ấy đã bị những đặc công kia nhắm vào và chuẩn bị báo thù cô ấy?”
Ngọc Tiểu Long lại nói: “Tôi thấy không giống báo thù đâu, tốt nhất là anh nên hỏi thẳng cô ấy cho rõ ràng đi.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, đang chuẩn bị trả lời thì chuông cửa bỗng reo lên.
“Vương Kiếm Thành? Tại sao cái tên này lại đến đây?” Ngọc Tiểu Long nhìn lướt qua camera giám sát một cái rồi không khỏi cau mày.
“Người của Vương gia?” Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Ngọc Tiểu long và hỏi.
Ngọc Tiểu Long gật đầu và đi ra mở cửa.
Vương gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở Bắc Kinh, nổi tiếng không kém gì Tạ gia——Én xưa nhà Tạ, nhà Vương; Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.
Có điều, bọn họ khá là trung lập và khiêm tốn, bọn họ không hề tham gia vào cuộc chiến của Phó Phong Vân và Triệu gia.
Đây là một người đàn ông cao khoảng mét tám, mặc một bộ âu phục được may thủ công, trông có vẻ là một người thành đạt.
“Tiểu Long, lâu rồi không gặp!” Vương Kiếm Thành vừa mới bước vào đã nhiệt tình chào hỏi, sau khi nhìn thấy trong nhà còn có một người khác, anh ta cau mày nói: “Ế? Có bạn đến chơi à?”