Irena Jinva sở hữu làn da trắng ngần của người Tuyết Quốc nhưng lại không làm mất đi nét duyên dáng của người đẹp cổ điển phương Đông, có thể nói cô là người đã kết hợp vẻ đẹp của hai đất nước khác nhau đến tột đỉnh.
Quan trọng nhất là cô còn rất thông minh, lại còn đã từng được đào tạo ở Trại Nhạn, kĩ năng về các phương diện đều thuộc vào loại hàng đầu.
Chưa đến tập đoàn Hướng thị bao lâu mà cô đã bắt đầu đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng rồi, qua một thời gian nữa, cô sẽ đến nước Mỹ để phối hợp với Lý Vân Uyển.
Đương nhiên, điều đáng để khen ngợi nhất chính là việc cô ấy rất ngoan ngoãn phục tùng Tề Đẳng Nhàn, có thể dễ dàng cảm thấy hài lòng chỉ với một chút hạnh phúc.
Advertisement
“Nghe nói dạo gần đây cô có va chạm với người Tuyết Quốc à? Có thể nói cho tôi nghe xem là chuyện gì không?”
Ngồi trên bàn ăn, Tề Đẳng Nhàn nhìn Irena Jinva với vẻ vô cùng nghiêm túc và hỏi ra câu này.
Sau khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Irena Jinva khẽ biến đổi, cô cúi đầu xuống và nói: “Tôi có thể không nói không?”
Tề Đẳng Nhàn thì lại vô cùng thoải mái, hắn khẽ mỉm cười và nói: “Không muốn nói thì không nói cũng được, tôi cũng sẽ không ép cô phải nói ra đâu.”
Irena Jinva giống như thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút chột dạ.
“Anh sẽ không bởi vì tôi không chịu nói mà ghét tôi đâu chứ?”
“Không đâu.”
“Sẽ không bởi vì tôi có chuyện giấu diếm nên cảm thấy tôi không thành thật đối với anh đâu chứ?”
“Không đâu.”
“Sẽ không bởi vì...” . 𝙏ìm đọc 𝙩hêm 𝙩ại -- 𝙏𝗋Um𝙏𝗋𝗎𝓎ệ 𝑛﹒𝙫𝑛 --
“Không đâu.”
Irena Jinva nói: “Vậy thì anh sẽ mãi mãi thích Ire chứ?”
“Không đâu.” Tề Đẳng Nhàn quen miệng rồi nên buột miệng đồng ý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Irena Jinva ngay lập tức xị xuống, trông như thể nước mắt sắp sửa trào ra rồi vậy, vô cùng ấm ức.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này không trách tôi được, là tự cô đột nhiên đổi sang một loại câu hỏi khác mà!”
Irena Jinva bật cười ha ha, bàn chân nhỏ bé ở dưới bàn ăn đá nhẹ vào bắp chân của Tề Đẳng Nhàn một cái.
Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc sững sờ, hắn cảm thấy cô gái Tuyết Quốc này muốn tạo phản rồi, thế mà lại dám đá mình à? Hắn theo bản năng muốn đánh lại!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như là do mình nói nhầm trước, mình đang đuối lý, nếu như đánh lại thì ít nhiều sẽ có chút không thỏa đáng.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được bàn chân nhỏ nhắn của Irena Jinva đã luồn vào dưới ống quần của mình và vuốt ve qua lại xương ống chân của mình.
“Tôi nói cho anh biết là được rồi mà, thực ra... tôi chính là cháu gái của Mikhail, họ gốc của tôi cũng không phải là Romanov.” Irena Jinva chầm chậm nói.
“Há? Cô là cháu gái của Mikhail á? Thế thì họ gốc của cô há chẳng phải là Suslov hay sao?!” Sau khi nghe thấy lời này của cô, Tề Đẳng Nhàn lập tức trợn tròn mắt lên.
Mikhail đã qua đời, thế nhưng điều đó không hề cản trở sự vĩ đại của ông ấy trong tâm trí của người Tuyết Quốc.
Irena Jinva mím môi, nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Đúng vậy, tôi là huyết thống duy nhất còn lại trong gia tộc này.”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng ngạc nhiên: “Nếu như cô đã là cháu gái của Mikhail thì việc người của Tuyết Quốc đến tìm cô cũng chẳng còn gì lạ nữa rồi.”
Biểu cảm trên mặt Irena Jinva bỗng nhiên trở nên có hơi phức tạp, cô khẽ thở dài một hơi và không trả lời.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì đám người đó có lẽ là người của phe chính phủ Tuyết Quốc có đúng không?”
“Bọn họ muốn đón cô về Tuyết Quốc, sau đó bảo cô giương cao ngọn cờ của ông nội cô là Mikhail và giúp bọn họ quy tụ lòng người?”
“Bây giờ Tuyết Quốc và đám đầu sỏ đang đánh nhau tưng bừng khói lửa, nhất là sau khi Soskov bị hạ bệ và kế hoạch của bọn họ bị phá sản, bọn họ đã không còn kế hoạch nào khả thi nữa rồi...”
Tề Đẳng Nhàn nhìn vào đôi mắt xanh biếc to tròn của Irena Jinva và cau mày nói.