Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1245:




Người hầu đẩy cửa ra rồi nở nụ cười và nói: “Tiểu thư về rồi đấy à?”
Hứa Ức Ngọc đưa tay ra chỉ vào Tề Đẳng Nhàn và nói: “Dì Trương, đây là bạn trai của cháu, Lý Bán Nhàn, hiện đang làm chút chuyện làm ăn nhỏ ở Nam Dương, dì làm quen một chút đi.”
“Chào cậu chào cậu!” Người hầu vội vàng chào hỏi Tề Đẳng Nhàn, không thể đắc tội với người con rể tương lai này được.
Tề Đẳng Nhàn cũng mỉm cười một cách lịch sự để chào hỏi bà ấy, sau đó theo Hứa Ức Ngọc đi vào trong nhà.
“Về rồi đấy à? Hửm... vị này là?” Một người đàn ông trung niên đang đi tới cửa, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì bỗng chốc ngây người.
“Daddy, đây là bạn trai mới của con, Lý Bán Nhàn, quốc tịch Nam Dương, ở bên đó có làm chút chuyện làm ăn nhỏ.” Hứa Ức Ngọc vội vàng nói.
Advertisement
Người đàn ông trung niên này chính là Hứa Trường Ca, bố của Hứa Ức Ngọc, ông đang mặc chiếc quần vải cotton màu đen, bên trên là bộ đồ thời Đường màu trắng như trăng, trông cũng khá là có khí chất.
Hứa Trường Ca chỉ mỉm cười và nói: “Ồ... Chú đã giục tiểu Ngọc tìm bạn trai từ lâu rồi, không ngờ rằng lần này trở về con bé lại trực tiếp cho chú một bất ngờ đấy?”
Tề Đẳng Nhàn bắt tay với ông và nói: “Chào chú.”
“Tiểu Ngọc mang bạn trai về rồi á? Ai thế? Có phải là Lương Kiêu không?” Lúc này, mẹ của Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan nghe thấy tiếng động thì cũng bước ra.
“Mẹ, con đã nói biết bao nhiêu lần rồi, con không thích Lương Kiêu! Đây là người bạn trai mà con tự tìm hiểu được, tên là Lý Bán Nhàn!” Hứa Ức Ngọc nói với vẻ khó chịu.
Triệu Tân Lan ăn mặc như một vị phu nhân giàu có, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bà ta bỗng nhiên có hơi cau mày, cảm thấy hắn chẳng có chút dáng vẻ nào của một người thành đạt cả.
Dù sao thì Tề Đẳng Nhàn cũng là loại người cứ thỉnh thoảng lại động tay đánh nhau với người khác, vậy cho nên đương nhiên hắn không thể nào lúc nào cũng mặc một bộ âu phục hàng hiệu thẳng tắp được, trên người hắn chỉ đang mặt một bộ quần áo thể thao rất bình thường, túi hành lý đang xách trong tay cũng tương đối đơn giản.
Sau khi đánh giá Tề Đẳng Nhàn một lượt, trong mắt Triệu Tân Lan lóe lên một tia khinh thường, bà ta nói: “Tiểu Lý à, đây là lần đầu cháu đến chơi nhà, chúng ta vô cùng chào mừng cháu, không biết là cháu có mang cho chúng ta món quà nào tốt không?”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay mở túi hành lý ra và nói: “À, có đấy... Đây là trà nén Phổ Nhĩ mà cháu mới lấy được, chút tâm ý nhỏ.”
Miếng trà nén này là Trần Ngư tiện tay ném cho hắn sau khi tịch thu tài sản của tập đoàn n Đặc, nói là trà Phổ Nhĩ lâu năm mà Chu Quang Vinh cất giữ.
Sau khi nhìn thấy miếng trà nén Phổ Nhĩ đen xì xì, nụ cười giả tạo trên mặt Triệu Tân Lan bỗng trở nên cứng đờ nhưng vẫn kìm nén được lửa giận trong lòng, bà ta cười nói: “Ha ha... được, tiểu Trương, mang vào nhà bếp làm trứng luộc nước trà đi!”
Dì Trương cũng không dám nói nhiều mà vội vàng đón lấy miếng trà nén trong tay Triệu Tân Lan và mang vào trong nhà bếp.
Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc sửng sốt, trong lòng không ngừng chửi thề, có muốn coi thường người khác thì cũng không đến mức này chứ? Con mẹ nó trà Phổ Nhĩ một lạng đáng giá đến cả hai ba vạn mà lại lấy đi làm trứng luộc nước trà à? Trong nhà có mỏ thì cũng không cần lãng phí đến mức đó chứ!
Vẻ mặt của Hứa Ức Ngọc cũng không khỏi trở nên có hơi xấu hổ, cô không ngờ rằng mẹ mình lại có thể quá đáng đến mức đó.
“Ha... Vào trong nhà ngồi xuống trước đi đã!” Để tránh cho Tề Đẳng Nhàn bị mất mặt, Hứa Ức Ngọc vội vàng kéo cánh tay hắn đi vào bên trong.
Vẻ mặt của Hứa Trường Ca lại vẫn rất bình tĩnh, thấy vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn dường như không hề có gì khó chịu, ông cảm thấy người trẻ này cũng khá là có sức chịu đựng, có thể quan sát thêm một chút.
Hứa Ức Ngọc khẽ giọng nói: “Thật ngại quá, miếng trà nén đó bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”
“Cũng chỉ có hơn ba triệu thôi.” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.
“Hơn ba vạn á? Anh nói đùa cái gì thế! Làm gì có ai đi lừa tiền kiểu này như anh đâu chứ?” Hứa Ức Ngọc trợn mắt lên và nói.
Theo như suy nghĩ của cô, Tề Đẳng Nhàn có ngồi máy bay cũng không ngồi khoang hạng nhất, sao có thể mang theo một miếng trà nén đáng giá hơn ba triệu được cơ chứ.
Hai người bọn họ không thể ngờ được rằng cuộc trò chuyện giữa bọn họ đã bị Triệu Tân Lan nghe thấy.
Triệu Tân Lan cười ha ha vài tiếng, sau đó nói rằng: “Tiểu Lý à, dù sao cháu cũng là người của nước Nam Dương nên không thể nào hiểu được văn hóa trà đạo của nước Hoa đâu, tôi thấy cái bánh trà của cháu đen xì xì như hòn than thế kia cơ mà, đâu có giống như nó trị giá tận ba triệu nhân dân tệ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.