Những ngón tay của Tề Đẳng Nhàn khẽ cử động, một tiếng răng rắc vang lên, xương cổ tay của người đàn ông cao to vỡ vụn ra ngay lập tức, bàn tay của hắn ta cũng bị bẻ ngược lại, trông vặn vẹo và thê thảm không sao tả được.
Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn tiện tay đẩy nhẹ một cái, người đàn ông cao to gào lên thảm thiết, sau đó hắn ta ngã vật xuống sàn, vừa ôm lấy tay của bản thân vừa đau đớn lăn qua lăn lại liên tục trên mặt đất.
“Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi mà còn thái tử gia cái quái gì nữa chứ, con mẹ nó trẻ trâu không chịu được!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn lại quay mặt sang nhìn hai cô kỹ thuật viên đang sợ ngây người mà bĩu môi nói: “Các người đẹp à, mấy cô đừng có ngây ra đó nữa, tiếp tục đi!”
Hai cô kỹ thuật viên nhanh chóng tỉnh táo lại, bọn họ vội vàng tiếp tục mát xa chân cho Tề Đẳng Nhàn, chỉ có điều lần này bọn họ đã giật mình hoảng sợ nên vì thế mà sức lực trên tay tăng lên không thể kiểm soát, nếu như đối tượng mà bọn họ đang phục vụ là một người bình thường thì chỉ sợ người đó sẽ bị đau đớn đến mức phải hét lên.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì lại là người da dày thịt béo, hắn mạnh mẽ chỉ cần dồn một chút sức lực vào hai chân thôi là giày của hắn sẽ bị rách nát ngay, cho dù bọn họ có dùng lực mạnh hơn cả như vậy nữa thì hắn cũng có thể chấp nhận được.
Cuối cùng người đàn ông cao to kia cũng đứng lên được, hắn ta giận dữ nói: “Thằng chết tiệt kia, mày cứ nằm mà đợi ở đây đi, một lát nữa sẽ có người đến chém chết mày!”
Sau khi nói xong những lời này, hắn ta vội vã chạy ra khỏi căn phòng.
“Cái thằng dở hơi kia vừa mới nói gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi cô kỹ thuật viên ở bên tay phải của mình.
“Thưa ngài… Anh ta nói rằng ngài cứ nằm ở đây mà đợi, anh ta đang đi tìm người rồi quay lại chém chết ngài đấy ạ!”
Tề Đẳng Nhàn vui vẻ, muốn tìm người chém hắn sao? Nghe thú vị đấy nhỉ.
Kĩ thuật viên người Kiệt Bành Khiếu Cao Kiều không nhịn được nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiên sinh, ngài mau rời khỏi đây đi. Nếu ngài không rời đi, chỉ sợ tí nữa những người kia đến, ngài muốn chạy cũng chạy không nổi.”
Kĩ thuật viên Hương Sơn ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, nói: “Những người đó đều là người không thể chọc vào, họ là những người lăn lộn trong giang hồ đấy… Mặc dù nói mấy dân xã hội đều tẩy trắng lên bờ thành công rồi nhưng bản chất từ xương tủy vẫn là những người sa đọa, hư hỏng.”
Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Đùa tôi sao? Tôi tiêu nhiều tiền như vậy cho một lần mát xa, vậy mà muốn tôi lãng phí nó sao?”
Hai kĩ thuật viên đều không nói được lời nào, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không biết sống chết là gì, hơn nữa, người này còn rất kì quái, bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê người đầu bảng, cũng không cần làm gì khác, chỉ cần mát xa chân…
Người chính trực sao lại đến đảo Kim Ngân này để mát xa chứ?
“Những thứ này so với tính mạng quan trọng hơn sao?” Cao Kiều không nhịn được nói: “Thái tử gia của bọn họ chính là Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn. Lần trước có một vị khách xảy ra xung đột với hắn ta ở đây, hình như bị hắn ta đem đi lột sạch rồi bán đến Hắc Châu rồi luôn rồi.”
“Hơn nữa, đảo Kim Ngân của bọn tôi cũng là bị Hòa Liên Thắng thâu tóm, nếu thật sự xảy ra xung đột thì ông chủ của chúng tôi sẽ không đứng về phía ngài đâu.” Một người đẹp kĩ thuật viên cũng ở bên cạnh phụ họa theo.
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, nói: “Thôi được rồi, được rồi, tôi không muốn nghe nữa. Mọi người mát xa cho tôi cho thật tốt đi, nếu mát xa thoải mái, tôi sẽ tính thêm giờ cho mọi người đến khi trời sáng.”
Hai người nhìn nhau, nở nụ cười gượng gạo.
Bọn họ mới không cần Tề Đẳng Nhàn tính thêm giờ cho họ đến khi trời sáng, mát xa lâu như vậy, bọn họ không biết mệt sao? Thà rằng đổi cách khác còn hơn, nằm trên giường dạng ra có phải hơn không, còn không cần mệt nữa chứ.
Không bao lâu sau, người đàn ông vạm vỡ kia đã thông báo cho Lương Kiêu câu chuyện này.
Lương Kiêu không ngờ ở cái đảo Kim Ngân này lại có người dám không cho hắn ta mặt mũi!
Lương Kiêu ở cái đất này, hắn ta muốn có kĩ thuật viên nào là phải có kĩ thuật viên ấy, kể cả người đó đã được người khác bao xuyên đêm, thì người khác cũng phải ngoan ngoãn tay dâng người lên cho hắn ta, thậm chí còn phải nghiến răng khen ngợi hắn ta vài câu.
Lương Kiêu vừa đến, sắc mặt của hai kĩ thuật viên trắng bệch.
“Thái… Thái tử… Ngài tự mình đến đây rồi ạ.” Cao Kiều run rẩy nói với Lương Kiêu, sợ hắn ta trách tội bản thân vì cô ta không kịp hầu hạ cho hắn.
Lương Kiêu cười lạnh, nói: “Cao Kiều, cô to gan thật đấy, ta gọi cô lại đây mà cô dám từ chối ta sao?”
Cao Kiều sắc mặt tái nhợt, trả lời lại hắn ta: “Thái tử, không phải tôi to gan mà là tôi đang phải phục vụ khách…”
Lương Kiêu đáp lại: “Tao muốn xem rốt cuộc tên đần nào ăn gan hùm mật gấu dám chọn người ta gọi, còn dám đánh gãy tay một tên thuộc hạ của tao!”
Sau khi hắn ta thấy Tề Đẳng Nhàn, Lương Kiêu giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác, nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, tên oắt con này, tao mà bắt được mày thì mày liệu thần hồn!”