Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Làm gì có chuyện chúng mày đụng đến anh em của tao mà tao không đáp trả lại?"
Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng cười, đi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Anh ta không phải đồ ngốc, anh ta biết ở cạnh Tề Đẳng Nhàn rất an toàn, kẻo lát nữa lại ăn thêm một cái tát vào mặt.
Sống mũi của Lương Kiêu bị gãy, gương mặt đã bị biến dạng đến mức cha mẹ cũng không nhận ra. Hắn ta nằm rạp trên mặt đất, cơ thể co giật vì đau, lên tiếng gầm gừ: "Báo cảnh sát! Để cho cục trưởng Hoắc đến xử lý! Ông đây không tin, bọn họ dám chống lại cảnh sát!"
Hoàng Kỳ Bân quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Không phải đã tới rồi sao, còn gọi cha tôi đến làm gì nữa?”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, lát nữa vị cảnh sát trưởng Hoắc này tới mà không nhận ra Hoàng Kỳ Bân thì thật nực cười.
Ông chủ Quan thấy Tề Đẳng Nhàn không muốn buông tha cho Lương Kiêu, cũng biết lần này chắc đã gặp phải mấy tên liều mạng, chỉ dựa vào mấy người trong xã đoàn thì không chắc chắn sẽ giải quyết được, chỉ có thể nhờ tới cảnh sát.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Đa, cảnh sát trưởng ở Hương Sơn, trầm giọng nói: “Cục trưởng Hoắc, có người đến đảo Kim Ngân của tôi gây sự, đánh Thái tử của Hoà Liên Thắng, còn bắt ngài ấy lại làm con tin, phiền ông đến đây giải quyết một chút.”
Hoắc Đa nghe xong sửng sốt, nói: "Bắt cóc Thái tử Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng sao? Được, tôi tới ngay.”
Hoắc Đa đã quá quen với mấy chuyện như thế này, ở Hương Sơn có rất nhiều xã đoàn, tuy rằng hầu hết đã rửa tay gác kiếm nhưng trong xương cốt vẫn là côn đồ, thỉnh thoảng sẽ gây ra vài xung đột nhỏ.
Ông ta nghe chuyện Lương Kiêu bị đánh, hơn nữa còn bị bắt cóc thì cũng không dám chậm trễ một giây nào, lỡ như chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sẽ rất phiền phức.
Sau khi cúp máy, Hoắc Đa gọi tay chân của mình, lập tức dẫn theo một đội đặc công chạy tới đảo Kim Ngân.
“Ông chủ Quan, tôi bày cho ông một con đường sống.”
“Nếu như bây giờ ông nghiêm túc nghĩ cách cầu xin ông chủ Hoàng tha thứ cho mình, sau đó bồi thường gấp vạn lần cho tôi.”
“Thì chuyện này kết thúc ở đây.”
“Nếu không sang năm cỏ trên mộ ông chắc cũng phải cao hơn ba mét.”
Tề Đằng Nhàn cười tủm tỉm nói với ông chủ Quan, lúc nói ra lời này thậm chí hắn còn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
“Tôi nhớ lúc trước có người thường xuyên nói chuyện với tôi như vậy... Bây giờ nhân vật phản diện lại chính là tôi?"Tề Đằng Nhàn cảm thấy hơi kì lạ, sau đó lại có cảm giác hưng phấn.
Thì ra làm nhân vật phản diện xấu xa chèn ép người khác lại vui sướng như vậy! Thảo nào lúc trước mấy người kia cứ muốn bắt nạt hắn.
Ông chủ Quan cười nhạt: "Cục trưởng Hoắc sắp tới rồi, anh có lảm nhảm thêm nữa cũng vô ích! Không ngồi tù đã là may cho các anh rồi.”
Tề Đằng Nhàn chỉ vào Hoàng Kỳ Bân nói: "Người cuối cùng nói chuyện với ông chủ Hoàng nhà tôi như vậy, cỏ trên mộ cũng đủ để ôm về nhà lót sàn rồi! Ở thành phố Trung Hải có một trung tâm massage tên là Đông Phương Anh Hoa, ông biết không? Ông chủ chỗ đó chọc giận ông chủ Hoàng của tôi, ngày hôm sau tất cả nhân viên trong trung tâm massage đều run chân, vịn tường mà đi.”
Hoàng Kỳ Bân dở khóc dở cười nhìn Tề Đằng Nhàn, nói: "Người anh em, ông đây bị đánh thành bộ dạng này mà anh còn trêu chọc, có phải là hơi quá đáng không?"
Tề Đằng Nhàn khụ một tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi... Tôi chỉ cảm thấy vờ vịt như vậy có hơi ngu ngốc.”
Hoàng Kỳ Bân ngẩn người, hỏi: “Ngu ngốc mà anh vẫn làm?”
Tề Đằng Nhàn nói: “Nhưng chuyện này thật sự rất vui mà!”
Trán Hoàng Kỳ Bân nổi gân xanh, giật giật, nếu không phải anh ta không thể đánh bại Tề Đằng Nhàn thì anh ta đã đè hắn xuống đất rồi dùng Thế Liên Quyền đánh cho một trận rồi.
“Nhóc A Bân! "Tề Đằng Nhàn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân.
"Con mẹ nó đừng có gọi tôi như vậy!" Hoàng Kỳ Bân hơi bực tức nói. Bị tát hai cái, trong lòng đang rất giận dữ mà còn phải chịu đựng sự trêu chọc của một tên lưu manh mà anh không thể mắng mỏ hay đánh đập được.
Tề Đằng Nhàn cười khẽ nói: "Gần đây anh em có hơi thiếu tiền, anh thấy ông chủ Quan này có giống một con lợn béo tốt hay không?"