Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1272:




Hoàng Kỳ Bân sửng sốt, định nói là cũng khá giống, nhưng chợt nhớ ra cái gì nói: "Không đúng, bạn tôi ở Trung Hải gọi cho tôi nói một đại gia ở Nam Dương tên là Lý Bán Nhàn đã mua Vân Đỉnh Thiên Cung với giá 1,5 tỷ đô la Mỹ. Con mẹ nó đây gọi là thiếu tiền à?!"
“Không phải rất hợp lý à? Tôi dùng hết tiền để lấy lại căn nhà kia rồi, bây giờ có phải là đang rất thiếu tiền không?"
Khóe miệng Hoàng Kỳ Bân giật giật: "Tôi cũng cạn lời rồi, con mẹ nó cái logic thiên tài gì đây?"
Tuy nhiên, lửa giận trong lòng Hoàng Kỳ Bân phải bị dập tắt, với cái miệng không biết giữ bí mật này, thể diện của con trai thị trưởng Hương Sơn sẽ bị anh ta vứt ở đâu chứ? Nếu Tề Đẳng Nhàn đã muốn kiếm tiền thì cứ để cho hắn kiếm, xem thử hắn có thể kiếm được bao nhiêu.
Hơn nữa, chuyện này cũng đúng lúc cho Hoàng Văn Lãng một lý do để đốt ba mồi lửa, trực tiếp dựa vào chuyện này mà rèn sắt khi còn nóng, mạnh mẽ chỉnh đốn lại tình hình của Hương Sơn.
“Hai người các anh có tính toán nhiều hơn nữa cũng vô dụng!" Ông chủ Quan cười nhạt nói.
Tề Đằng Nhàn nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt, giống như sói nhìn thấy thịt.
Nếu Triệu Man Nhi ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không do dự mà quay đầu bỏ chạy. Một khi đã bị tên này nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đó, không có mấy trăm triệu thì đừng hòng sống sót...
Bây giờ đại thiếu gia Tạ gia vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, mỗi ngày Tạ gia đều phải trả chi phí thuốc men cao ngất trời, nếu không chắc chắn không giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Vẫn là Trần Ngư thông minh, nói rằng số tiền này không thể trao đổi trong một lần, nếu không thì không lừa được một khoảng tiền nào! Phải từ từ, chậm rãi, mỗi ngày vẩy cho Tạ Thiên Tiều một chút máu, mỗi ngày đều để cho Tạ gia trả đến hơn mấy trăm ngàn vạn, dòng nước chảy nhỏ sẽ tạo thành sông dài, lừa hắn ta hai ba tháng rồi tính tiếp.
Sau đó... tiền sẽ được chia thành 4 3 3, Tề Đẳng Nhàn lấy 40%, Trần Ngư và lão đồ tể lấy 30%.
Điều này khiến cho lão đồ tể phải thở dài ngậm ngùi, chẳng phải cái này lãi hơn "Dát yêu tử" sao?
Bị Tề Đằng Nhàn nhìn chằm chằm, ông chủ Quan hơi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy hơi ớn lạnh.
Cuối cùng thì có tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại thì thấy một đội cảnh sát vũ trang đầy đủ đang đi tới, cầm đầu là một người đàn ông trung niên khỏe mạnh mặc cảnh phục màu trắng.
Nhìn thấy người tới, Lương Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy nói: "Dám đụng đến tao, tụi mày đừng mơ sống sót được!"
Hoàng Kỳ Bân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lương Kiêu nói: "Đừng tưởng là tụi mày ngồi tù thì sẽ an toàn. Trong đó cũng có anh em Liên Thắng bọn tao! Đến lúc đó tụi mày sẽ phải sống không bằng chết."
Tề Đằng Nhàn không thèm để ý tới hắn ta, quay đầu nhìn Hoàng Kỳ Bân.
“Lát nữa người ta có hỏi thì anh phải từ từ phản ứng..."
“Ừm, người ta hỏi anh một câu thì anh cứ ngẩn người hồi lâu, sau đó hỏi họ mới vừa hỏi cái gì.”
“Nói với bọn họ là anh hơi chóng mặt, còn hơi ù tai.”
“Ánh mắt cũng giả vờ thất thần một chút.”
“Hiểu chưa?”
Hắn vỗ vai Hoàng Kỳ Bân, nhỏ giọng truyền dạy “Bí kíp tống tiền”, đây rõ ràng là “Bí kíp kiếm tiền” mà!
Hoàng Kỳ Bân sửng sốt hỏi: "Có ý gì đây?"
“Giả vờ bị chấn động não... Khi tôi còn bé sống ở đế đô, mỗi lần đánh nhau với người ta đều giả vờ như thế. Mặc dù là tôi gây chuyện nhưng mà cuối cùng người cười vẫn là tôi! "Tề Đẳng Nhàn bày ra biểu cảm đắc ý nói.
Hoàng Kỳ Bân đứng hình, cái tên này còn bé mà đã làm nhiều chuyện xấu xa rồi, còn giả vờ bị chấn động não để tống tiền người ta nữa sao?
“Anh trước đây là một người nghiêm túc! Tại sao sau ly hôn lại hoàn toàn buông thả bản thân như vậy?" Hoàng Kỳ Bân không nhịn được hỏi.
"Vớ vẩn, tôi chỉ là bị dẫn dắt lạc lối mà thôi. Tôi đánh nhau, làm trò lưu manh, cướp xe của nhà tù, thỉnh thoảng còn tống tiền người khác, nhưng tôi vẫn là một cậu bé ngoan!" Tề Đằng Nhàn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.