Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1295: Cô ta không hề cảm thấy đau đớn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Ngạo Tuyết nói: "Hoảng sợ cũng không ít hơn nhiều lắm đâu, đồ khốn nạn!
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Chính sự đã xong xuôi rồi, đến đây nào, uống hai ly, tâm sự chuyện khác đi."
Từ Ngạo Tuyết chống đỡ thân thể mệt mỏi bò dậy, mặc một bộ áo ngủ đơn giản, đi theo Tề Đẳng Nhàn ra ban công.
Tề Đẳng Nhàn cầm một chai rượu đỏ đã mở ra, sau đó rót hai ly, trong đó một ly đưa tới tay Từ Ngạo Tuyết.
"Hiện tại anh kẹp chặt đuôi chạy loạn khắp nơi, có chút giống bộ dạng năm đó bị đuổi khỏi Đế Đô!" Từ Ngạo Tuyết cầm ly rượu, một ngụm rượu đỏ vào bụng, lập tức cảm thấy bớt đi ba phần mệt mỏi.
Advertisement
Cô ta ưu nhã thong dong, cầm rượu vang tinh tế thưởng thức, khiến Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc ngắm nhìn.
Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết khóe miệng mang theo nụ cười mỉa mai, nói: "Cũng không ngờ rằng, anh là một người ngu xuẩn như vậy, biết rõ là bẫy, còn muốn chui vào bên trong?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu như cô gặp phải loại đối đãi bất công này, tôi cũng sẽ đứng ra, cho dù phải trả giá còn lớn hơn thế."
Từ Ngạo Tuyết nghe nói như thế, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc và chua xót, cô ta cười nhạo nói: "Anh sẽ như vậy sao? Tôi chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm và quân cờ của anh mà thôi, nếu như tôi không chấp nhận anh ở thời khắc mấu chốt để Triệu gia đâm sau lưng, nói không chừng tiền đồ hiện tại của tôi còn chưa biết được từng nào đâu.
Advertisement
"Bất cứ người nào quen biết tôi, gặp phải chuyện như vậy, tôi đều sẽ ra tay." Tề Đẳng Nhàn cũng rất nghiêm túc nói, có chút phiền muộn nâng cốc ly một hơi cạn sạch.
Từ Ngạo Tuyết cũng không tiếp tục nghi ngờ nhân phẩm của hắn, bởi vì, nếu hắn có thể vì Lục Chiến Long mà ra tay, vậy cũng có thể vì người khác mà ra tay.
Công nghĩa, ở trong lòng hắn, so với bất kỳ lợi ích nào cũng đều quan trọng hơn nhiều.
Có lẽ, là bởi vì từ nhỏ hắn đã gặp phải bất hạnh bị cường quyền cưỡng bức, cho nên hắn mới có thể hiểu được đạo lý như vậy.
Chuông tang không phải vì ai mà kêu, chính là vì hắn mà kêu! Hắn có lòng thương hại sâu sắc, đem bất hạnh của người khác, trở thành bất hạnh của chính mình.
Từ Ngạo Tuyết khinh thường nói: "Bây giờ lại đánh bài thương hại với tôi? Tôi không nuốt nổi bộ dạng này của anh!"
Trong lúc nói chuyện, cô ta nâng đùi đẹp lên, chồng chéo đặt lên mặt bàn, ngón chân trong suốt long lanh, dưới ánh đèn ấm áp lộ ra ánh sáng mập mờ.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nói: "Tôi uy lực mạnh mẽ một phương, cô là yếu thế một phương, tôi đáng phải đánh bài thương hại với cô sao?"
"Tôi chỉ là đang suy nghĩ, đợi đến lúc đó, chúng ta đều đạt được mục tiêu của mình, sẽ dùng cách như thế nào để ở chung đây?"
"Sống chết có nhau? Hay là…"
Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Tôi hòa giải với ai, cũng sẽ không hòa giải với anh! Cái chuyện sống chết có nhau, đừng bao giờ nghĩ tới!"
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, quay đầu lại, nghiêm túc nói với Từ Ngạo Tuyết: "Tôi không tin! Cũng giống như lời nói dối của cô, ngay cả một dấu chấm câu cũng không tin."
Từ Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Vậy anh có thể chờ chết trong tay tôi, thời gian sẽ cho đáp án. Anh sẽ không thật sự cho rằng, anh khi dễ tôi nhiều lần như vậy thì tôi sẽ thích anh chứ? Điều này sẽ chỉ làm cho mối hận của tôi đối với ạnh, càng ngày càng sâu!"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Ngoài miệng rất cứng rắn, nhưng không phải thân thể lại rất thành thật sao! Vừa rồi cô vặn người như thế nào, tốt nhất là trong lòng nên tự biết."
Từ Ngạo Tuyết điên cuồng kêu lên: "Đó là vì tôi muốn lấy được dược phẩm! Khốn kiếp!"
Tề Đẳng Nhàn cười đứng dậy, nói: "Nhìn kìa, mặt trời sắp mọc rồi!"
Từ Ngạo Tuyết nhất thời giật mình.
Một tia nắng mặt trời, đã nhô ra từ trên mặt biển phương xa.
Từ Ngạo Tuyết nhìn về phía xa, trong lúc nhất thời có hơi ngây ngốc.
Từ khi cô ta thất bại tại Trung Hải tới nay, vẫn không rảnh ngắm nhìn những thứ phong cảnh này, trong lòng chỉ nghĩ, một lần nữa đứng lên, cố gắng báo thù…
"Yên tâm đi, cho dù cô có ngã xuống địa ngục, hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ kéo cô ra." Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Từ Ngạo Tuyết, cười nói.
"Tôi sẽ không trôi dạt đến mức đó." Từ Ngạo Tuyết kiên cường nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng đã xoay người đi chỗ khác, lười biếng nói: "Ở Hương Sơn có gặp phiền toái gì, cứ tới tìm tôi. Chuyện của cô, chính là chuyện của tôi!"
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Từ Ngạo Tuyết mới lấy lại tinh thần, cô ta đi tới phòng khách, nhìn thoáng qua hai thuộc hạ còn đang trong trạng thái hôn mê, bất đắc dĩ lắc đầu.
Võ công của Tề Đẳng Nhàn này, trong thiên hạ cũng không có mấy người có thể chế trụ được hắn.
Nhìn thấy hoa hồng đặt trên mặt bàn, Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, cười lạnh nói: "Cho rằng tặng tôi một bó hoa là có thể cảm động tôi? Người đàn ông nực cười."
Cô ta nắm chặt bó hoa, gai ngược phía trên trực tiếp đâm thủng da thịt của cô ta, máu chảy ra so với màu sắc của hoa hồng càng thêm đỏ tươi.
Nhưng mà, cô ta không hề cảm thấy đau đớn.
"Tôi nhất định sẽ chính tay đâm anh, tôi nói được, thì làm được!" Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra từ trong khách sạn, tinh thần sảng khoái, giãn eo một chút, sau đó đi đến bên bờ biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.