Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1297: Chẳng lẽ không phải phúc khí của bọn họ à?”




Chiến Phi cười to một tiếng, nói: “Chỉ ba cái mèo cào của mấy người mà cũng dám so chiêu với tôi ư? Tôi tự nguyện mở miệng day bảo các người, đó là vinh hạnh của các người, còn không quỳ xuống tạ ơn tôi?!”
Anh ta dừng thân thể lại, tay năm tay mười, liên tiếp đánh vài quyền với Hoàng Sung và Dương Quan Quan.
Cuối cùng, Dương Quan Quan bị Chiến Phi nắm chặt cổ tay, một cái “tay vung tỳ bà” chấn đến mức gân cốt cả người tê dại, sau đó ném ra ngoài, bay lên cao hơn hai mét, xa năm sáu mét.
Hoàng Sung cũng không khá hơn chút nào, Chiến Phi đối với hai người, đó thuần túy chính là nghiền áp về cả công lực và thể năng, ném cả hai ra ngoài. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Advertisement
Người của Hoàng Sung ở không trung, lập tức duỗi tay sờ vào đùi của mình.
Cái sờ này, lại là sờ trúng khoảng không, chỉ chạm đến da thịt.
Anh ta cúi đầu thì thấy, khẩu súng mình giấu trong ống quần, không biết đã rơi từ khi nào.
Trong tay Chiến Phi nhéo một mảnh vải vụn và một khẩu súng lục p1911, khẽ mỉm cười, hỏi: “Cậu đang tìm cái này sao?”
Hoàng Sung đâm trúng bờ cát, đau đến mức muốn như nôn mửa, đồng thời trong nội tâm cũng khiếp sợ vô cùng, Chiến Phi này, rốt cuộc là sờ vào súng của mình vào lúc nào, thần không biết quỷ không hay, bản thân mình còn không có chút cảm giác nào!
Dương Quan Quan làm một chiêu “cá chép lộn mình” từ trên mặt đất trở mình lên, nhăn mày lại, còn chưa kịp nói chuyện, thân thể của Chiến Phi cũng đã tới gần.
“Hai chiêu vừa rồi kia, chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ cho các người thôi, mà lần này, là muốn cho cả đời các người nhớ kỹ tôi!” Chiến Phi lạnh lùng nói, thân thể nhất định, rầm một tiếng, toàn bộ cát vàng dưới chân anh ta nổ tung, trực tiếp biến thành một mảnh sa mạc.
Ngay sau đó, Dương Quan Quan liền nhìn thấy chỉ một quyền đầu từ giữa cát vàng kia tạo thành “màn sân khấu” xuyên thấu ra, mang theo một cỗ khí thế không thể ngăn cản, đánh xuống xương quai xanh của mình!
“Người này, là muốn phế bỏ tay của tôi!” Dương Quan Quan cắn răng một cái, khí huyết đột nhiên ngưng lại, trái tim dừng đập một chút, cơ tim chợt chặt lại theo, chuẩn bị dùng tới chiêu “cự mãng phun đan” liều mạng.
Nhưng vào ngay lúc này, một bàn tay bụ bẫm to lớn vỗ một cái lên vai cô ấy, lần này, vỗ đến mức khí huyết cả người cô ấy tán loạn.
Ngay sau đó, một quyền đánh khác chui ra từ phía bên đầu của mình, cô ấy nhìn thấy rõ ràng, trên nắm tay kia, mạch máu đập mạnh, gân xanh chiếm giữ, tựa như một tay của thần!
“Đông!”
Hai nắm tay đụng vào nhau trên không trung!
Khí kình dữ dội chấn động đến mức Dương Quan Quan gần như không mở mắt nổi, quyền kình khủng bố nổ vang, làm cho tai trái vốn đã bị thương của cô đau đớn vô cùng, lại còn có máu tươi chảy ra.
“Cút!”
Người ra tay lúc sau lạnh lùng phun ra một chữ, một quyền này mang theo làn sóng kình đến!
Cái gọi là làn sóng kình, chính là một quyền ba kình, mà một quyền ba kình này, liên miên không dứt, tựa như sóng biển chồng chất, trào lên sóng thần.
Sắc mặt Chiến Phi trong nháy mắttrắng bệch, hai chân cắm thật sâu giữa bờ cát, liên tiếp lùi ra xa gần mười mét!
Mãi đến cuối cùng, đôi tay của Chiến Phi nhấc lên, thân thể vặn vẹo, một chiêu “lười trát y” áp hơi thở xuống, lúc này mới vững vàng đứng lại.
“Thần thủ Chiến Phi?” Tề Đẳng Nhàn vừa mới ra tay, mặt đầy khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Chiến Phi và Tề Đẳng Nhàn đánh một quyền tới, cũng cảm giác được công lực thâm hậu của đối phương, cái loại quyền ý đó, cái loại quyền kình che trời lấp đất nghiền áp vụt tới đó, thật sự là không thể dùng lời nói để hình dung được.
Chiến Phi có một cảm giác rất kỳ diệu, cái tên mập mạp này, chỉ sợ chính là cao thủ lợi hại nhất mà đời này mình gặp được!
Dương Quan Quan quay đầu sang, nhìn thấy là tên mập mạp “Lý Bán Nhàn” này, lắp bắp vô cùng kinh hãi.
Tên mập mạp này, vậy mà lại có công lực mạnh mẽ đến thế?!
“Cậu đường đường là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn, lại thừa dịp sư phụ của người ta không ở đây mà tới bắt nạt hai tiểu bối, còn muốn ra tay phế bỏ võ công của người ta đi sao? Quả là không biết xấu hổ!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
“Ha ha… Cậu cũng biết tôi là cao thủ hàng đầu của Hương Sơn, tôi đây dạy dỗ cho bọn họ, chẳng lẽ không phải phúc khí của bọn họ à?”
“Có được sự chỉ dạy của cao thủ vô địch là tôi đây, bọn họ không những không cảm ơn, mà còn dám nói năng vô lễ.”
“Tôi dạy dỗ bọn họ một chút, không phải là điều nên làm sao?”
Trên mặt Chiến Phi cũng treo một nụ cười lạnh, nhưng tinh thần cũng đã nâng lên rồi, cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái khẩn trương nhất, để có thể vừa bị tấn công sẽ đáp trả được.
Hai mắt Tề Đẳng Nhàn nhíu lại, mỉm cười nói: “Có tên nào dám xưng vô địch, kẻ nào dám nói không có đối thủ ở trước mặt tôi chứ? Hôm nay, để tôi xem xem vị cao thủ hàng đầu của Hương Sơn là cậu đây có gì hay ho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.