Trên mặt Hứa Trường Ca hiện lên vẻ tức giận, ông cực kỳ bất mãn với tính cách cay nghiệt của Triệu Tân Lan.
Tề Đẳng Nhàn lại cười ha ha, hắn chủ động đi về phía cửa, nói: "Hai người không cần lo lắng, cứ coi như người tới là Hòa Liên Thắng thì tôi cũng sẽ giải quyết bọn họ!"
Hứa Ức Ngọc nói: "Này, anh đừng cứ có chủ nghĩa anh hùng như vậy, bọn họ nhiều người như vậy, mỗi người chỉ chém một đao cũng đủ để chém anh thành thịt nát đấy!"
Bên ngoài biệt thự Hứa gia, quả thật có rất nhiều chiếc xe đang đi tới, cũng có rất nhiều người.
Advertisement
Chỉ là, những người này cũng không phải là người của Hòa Liên Thắng, toàn bộ đều là nhân viên của Đảo Kim Ngân.
Ông chủ Quan của đảo Kim Ngân vì muốn lấy lòng Lương Kiêu của Hòa Liên Thắng đã cho Hoàng Kỳ Bân hai bạt tai, có thể nói là đã gây ra chuyện lớn gặp, huống chi, bây giờ Hoàng Kỳ Bân còn giả vờ chấn động não nằm trong bệnh viện.
Gặp phải một tên lừa đảo như Tề Đẳng Nhàn thì cũng không thể trách Hoàng Kỳ Bân không phối hợp.
Advertisement
“Đây không phải ông chủ Quan sao? Hôm nay mang theo nhiều người như vậy đến Hứa gia chúng tôi là có ý gì thế?" Hứa Trường Ca lướt qua Tề Đẳng Nhàn, đi tới trước cửa chặn đường, lạnh lùng hỏi.
“A a, là Hứa tổng sao... Tôi đây là tới để xin lỗi..." Ông chủ Quan vội vội vàng vàng nói.
Hoắc Đa bên kia cũng thấu tình đạt, cố ý thả cho ông chủ Quan đi giải quyết chuyện này, đương nhiên, chuyện này nếu giải quyết bất bình, Hoàng Kỳ Bân không muốn buông tha hắn, mấy năm kia trong đại lao hơn phân nửa là muốn ngồi xổm, chắc chắn đảo Kim Ngân cũng không giữ được.
Hứa Trường Ca sửng sốt, nói: "Xin lỗi?!”
Hai người Triệu Tân Lan và Hứa Ức Ngọc cũng không nén nổi kinh ngạc, hai người đương nhiên biết ông chủ Quan là ai, đó là ông chủ lớn của đảo Kim Ngân, tài sản đồ sộ, hơn nữa cũng có quan hệ rất sâu với Liên Thắng.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Chú Hứa, có vẻ hắn tới đây tìm cháu.”
Ông chủ Quan vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đằng sau, liền trực tiếp bang một cái quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nói: "Đại ca, tôi biết sai rồi, ngày đó là do tôi không đúng!"
Tề Đẳng Nhàn nhìn ông chủ Quan, thản nhiên nói: "Nếu xin lỗi có ích vậy thì cần pháp luật để làm gì? Hơn nữa, lời xin lỗi này của ông có vẻ không có thành ý lắm nhỉ?” . Thử đọc 𝙩𝘳𝑢𝘆ệ𝙣 khô𝙣g q𝑢ả𝙣g cáo 𝙩ại ~ T𝐑𝑢 𝘔T𝐑𝖴𝗬𝙀N.v𝙣 ~
Vẻ mặt của ông chủ Quan nhất thời cứng đờ, nói: "Tôi biết, tôi hiểu! Các ngươi mau chuyển tất cả tiền của tôi lại đây.”
Đám nhân viên cấp dưới của ông chủ Quan lập tức kéo từng cái vali du lịch cỡ lớn ra từ trong xe.
Trong mỗi một cái vali du lịch chứa khoảng chừng năm trăm vạn tiền mặt!
Người tới kéo có khoảng năm mươi người, một người kéo hai cái rương, tổng cộng là năm trăm triệu.
Ngay lập tức trên mặt Tề Đẳng Nhàn nở ra một nụ cười, nói: "Tuy rằng pháp luật có ích, nhưng pháp luật vẫn có tình người nha! Ông chủ Quan làm vậy là có ý gì?”
Ông chủ Quan ra lệnh một tiếng, đám thủ hạ đồng loạt mở tất cả các vali du lịch ra.
Ở trong đình viện Hứa gia, một trăm va li du lịch đồng thời được mở ra, toàn bộ bên trong đều là tiền mặt tiền mặt!
Nếu ở trong thẻ ngân hàng, mấy đồng tiền đó chỉ là một con số, rất nhiều người không hiểu nhiều khái niệm về nó.
Nhưng bây giờ toàn bộ đều đổi thành tiền mặt, sức ảnh hưởng tới thị giác mới là mãnh liệt nhất.
Cho dù là xuất thân của Hứa Trường Ca có cao quý thì khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy cũng bị chấn động, chứ đừng nói đến hai người Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan.
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chẳng có gì lạ, lúc lục soát tập đoàn n Đặc, đống đồ cổ, vàng, tiền mặt trong tầng hầm ngầm đó cộng lại mới gọi là rung động lòng người.
Ông chủ Quan quỳ gối trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cầu xin, nói: "Tề tiên sinh, những thứ này đều là đồ tôi bồi thường cho các anh, tất cả là do tôi không đúng! Hơn nữa, số tiền này là tất cả tiền mặt mà hiện tại tôi có thể lấy ra.”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng đưa tay đỡ ông chủ dậy, cười nói: "Này này này, làm gì vậy chứ? Ông chủ Quan, thời đại bây giờ là xã hội hiện đại, không phải là thời phong kiến nữa đâu.”
Ông chủ Quan thầm mắng trong lòng "Cút mẹ mày đi", nếu hắn không thấy nhiều tiền như vậy, ông ta có thể đứng lên sao?
Hứa Trường Ca ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn, không rõ có chuyện gì đang xảy ra, thế mà ông chủ Quan lại tự mình đem theo người, mang theo nhiều tiền mặt như vậy đến cửa quỳ xuống xin lỗi!
“Số tiền này, xin Tề tiên sinh nhận lấy, nhưng cũng xin anh nói tốt cho tôi vài câu với Hoàng thiếu, xin tha cho cái mạng chó của tôi." Ông chủ Quan nói với vẻ mặt cầu xin.
“Ấy... Cái này cũng dễ nói mà, cũng không phải chuyện lớn gì!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.