Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1305: Tôi chia cho anh bao nhiêu thì được?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cháu tin chú mà, không cần khách khí với cháu đâu, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội để hợp tác mà.”
Hứa Trường Ca trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, chú sẽ nhận số tiền này. Đợi đến khi chú có tiền sẽ trả lại cho cháu, trả cả vốn lẫn lãi, một xu cũng không thiếu.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Được, cứ như vậy đi, chú cứ nhận năm trăm triệu trước đi.”
Lúc này Triệu Tân Lan chạy tới, vẻ mặt tươi cười, nói: "Tiểu Lý à, hay là vào trong uống hai ly cà phê rồi đi? Cậu đắc tội với Liên Thắng mà cứ đi lại lung tung bên ngoài thế này thì rất nguy hiểm đấy.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, tốc độ lật mặt của Triệu Tân Lan này đúng là nhanh thật đấy.
Hứa Ức Ngọc nhìn thấy biểu hiện này của mẹ, đưa tay vỗ trán mình, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ngay cả Hứa Trường Ca bên cạnh cũng cảm thấy cảm xúc trên mặt mình có chút không kiểm soát được, biểu hiện chê nghèo yêu giàu này của Triệu Tân Lan quá rõ ràng rồi.
"Dì Triệu, cháu không uống cà phê đâu ạ, bây giờ cháu còn có chút việc, đợi sau này có thời gian cháu lại đến thăm mọi người!"
Nhìn đống tiền mặt chất đầy trên sân, khóe miệng của Triệu Tân Lan sắp không khép lại được.
Hứa Trường Ca nhìn bà một cái, nói: "Bây giờ bà đã biết Tiểu Lý lợi hại thế nào chưa, tôi đã nói rồi, cậu ta không phải là người đơn giản đâu.”
Triệu Tân Lan vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, ông Hứa là người tinh mắt nhất, lúc trước là do tôi không có mắt! À còn nữa, Tiểu Ngọc, sau này con nhớ phải thường xuyên hẹn Tiểu Lý đến nhà ăn cơm đấy nhé!"
Hứa Ức Ngọc tức giận liếc nhìn Triệu Tân Lan một cái, đồng thời trong lòng lại có chút khó chịu, thì ra tiểu mập mạp vẫn luôn lợi hại như vậy, thế mà mình vẫn luôn hiểu lầm người ta.
Lúc trước còn nói những lời như thế, bây giờ nhớ lại, quả thực cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Từ bữa tiệc ngày hôm qua, Hứa Ức Ngọc đã mơ hồ cảm giác được Tề Đẳng Nhàn không hề đơn giản, nếu hắn không có tài đức gì, thì sao có thể khiêu vũ với Hoàng Tình Ca và cả Millicent chứ?
Tề Đẳng Nhàn nhận được tiền của ông chủ Quan, đương nhiên phải đi tạm biệt Hoàng Kỳ Bân một tiếng.
Đến bệnh viện, hắn liền thấy Hoàng Kỳ Bân đang thảnh thơi nằm chơi điện thoại di động trên giường bệnh, làm gì có dáng vẻ của việc bị chấn động não.
“A Bân!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười chào hỏi.
"Anh vẫn nên gọi tôi là lão Hoàng đi, đừng gọi tôi là A Bân!” Hoàng Kỳ Bân để điện thoại xuống, vẻ mặt hơi đen đi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện thế này, Ông chủ Quan đã đem tiền cho tôi, ước chừng năm trăm triệu, anh xem, tôi chia cho anh bao nhiêu thì được?"
Hoàng Kỳ Bân đưa mắt đánh giá cái con hàng này hơn nửa ngày, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không cần tiền. Dù sao, cha tôi cũng là thị trưởng, nếu để tôi cầm số tiền này, ít nhiều gì cũng tồn tại một số vấn đề."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái lên, nói: "A Bân, quả nhiên suy nghĩ của anh rất sáng suốt, biết tiền nào có thể cầm, tiền nào không thể cầm.”
Hoàng Kỳ Bân nói: "Có điều, ông chủ Quan này cũng biết cách buông bỏ đấy. Có thể lấy ra nhiều tiền như thế, đúng thật là khiến tôi được mở rộng tầm mắt!”
“Không nên xem thường bản thân, thật ra chúng ta còn có thể lấy được nhiều hơn." Tề Đẳng Nhàn nói.
“Cút!" Hoàng Kỳ Bân quát.
Hắn cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này không có đạo nghĩa, chỉ biết dùng lời ngon ngọt để dụ hắn trở thành hố tiền, hắn đúng thật là mù rồi mới nghĩ tên đó xem mình là bạn.
“Tiền đã lấy được rồi, A Bân, nếu không có việc gì thì cậu có thể đề nghị xuất viện, không cần phải ở lại bệnh viện để lãng phí tài nguyên quốc gia đâu." Tề Đẳng Nhàn nói.
Mặt Hoàng Kỳ Bân càng đen hơn, cái này là lừa đảo, tất cả những lời ngon ngọt chỉ để lừa người thôi, chuyện xấu gì cũng muốn để hắn chịu trách nhiệm.
Hoàng Kỳ Bân cảm thấy không thể chịu nổi cái tên chó chết này, sau này vẫn nên cố gắng trách tiếp xúc với hắn, nói không chừng đến một lúc nào đó không có tiền, hắn không lừa được người khác thì sẽ quay sang lừa mình!
Tề Đẳng Nhàn cười hì hì chào tạm biệt Hoàng Kỳ Bân, trở về tìm Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan bây giờ là một phú bà, vừa đến Hương Sơn liền lập tức tiêu tiền như nước mua một tòa nhà cao cấp trị giá hơn hai trăm triệu.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn thuận lợi đi vào, nhìn thấy khí giới luyện công được bày biện trong sân, thì âm thầm nhếch miệng, Dương Quan Quan này, đúng là không có thẩm mỹ gì cả.
Thế mà lại trang trí đình viện thành kiểu dáng này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!
“Anh đã nói lời tạm biệt với mấy người Hứa gia chưa?" Dương Quan Quan mặc quần áo luyện công rộng thùng thình, mỉm cười hỏi.
“Mặc quần áo luyện công khá khó nhìn! Tôi đề nghị nên mặc áo ba lỗ kết hợp với quần yoga." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc đưa ra gợi ý.
"Ăn mặc bó sát một chút, có thể giúp cô thắt chặt cơ bắp, cảm nhận được lực phát ra..."
Dương Quan Quan hung hăng trợn trắng mắt, cái lão già háo sắc này, cứ lấy cớ đó mà đổi hết bộ này đến bộ khác, nếu không phải bây giờ cô đã luyện ra chút gì đó, thì thật sự sẽ nghe theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.