Những ngày tiếp theo, Tề Đẳng Nhàn bắt đầu dốc lòng dạy dỗ Hoàng Sung và Dương Quan Quan, miễn cưỡng được xem như là làm được một việc công bằng.
Sở dĩ nói là miễn cưỡng, bởi vì hắn và Dương Quan Quan ở cùng một chỗ, nếu có vấn đề, Dương Quan Quan có thể hỏi hắn ngay lập tức, bất cứ lúc nào cũng có thể được giải đáp.
Trong quá trình đọc kinh thư mỗi ngày, Dương Quan Quan dần dần tìm được cảm giác tâm linh bình thản, khi nhớ lại bản thân mình lúc trước, quả thật có chút kiêu ngạo.
Thời gian chênh lệch của nước Mỹ với Hoa quốc không nhỏ, vào rạng sáng ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Lý Vân Uyển gọi tới.
Advertisement
"May mắn không làm nhục mệnh, tập đoàn tài chính Boston đã hoàn thành bố cục của giai đoạn đầu, nhưng mà, nước Mỹ như con sư tử há mồm, thoáng cái đã ngoạm đi hơn một trăm triệu đô la Mỹ." Lý Vân Uyển nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Vậy thì tốt rồi, Vân Uyển quả nhiên có năng lực xuất sắc! Hơn đối với chúng ta mà nói một trăm triệu đô la Mỹ, cũng không tính là nhiều." Tề Đẳng Nhàn nghe xong rất vui vẻ.
Bố cục nước Mỹ, quan trọng nhất là cần thông qua tập đoàn tài chính Boston để câu lấy con mồi nhà họ Hà.
Nếu thế lực không đủ để ra tay, thì có lẽ nhà họ Hà cũng sẽ mặc kệ.
Ngành buôn bán trang sức này của nhà họ Hà làm ăn rất lớn, Tề Đẳng Nhàn muốn xác định địa điểm tập kích, lợi dụng thế lực của Lão Đồ Tể ở Myanmar, lợi dụng thế lực tài chính của tập đoàn Trần thị, và lợi dụng tập đoàn tài chính Boston để gợi lên lòng tham của Hà gia!
Chỉ cần nhà họ Hà gật đầu hợp tác với tập đoàn tài chính Boston, vậy nhất định chỉ có một con đường chết, giai đoạn đầu có lẽ sẽ nếm được ngon ngọt, nhưng đây đều là lợi ích mà Tề Đẳng Nhàn cố ý nhường lại.
Lý Vân Uyển hỏi: "Bọn họ thật sự có thể gài bẫy được à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Thủ lĩnh Hoàng thị đang siết chặt dây thừng của nhà họ Hà, nếu muốn tiếp tục phát triển nhất định phải nghĩ đến chuyện hợp tác với bên ngoài, huống chi đây còn là tập đoàn tài chính Boston khổng lồ như vậy!”
Vì sao Hương Sơn Long Môn dám không nghe lệnh của tổng hội? Không phải là bởi vì đang hợp tác với Hà gia có tài lực hùng hậu sao?
Đừng nói là tổ chức xã đoàn, cho dù là một quốc gia nếu có một địa phương bị chênh lệch kinh tế lớn cũng sẽ dễ dàng đứng dậy đấu tranh dành độc lập.
"Nói đi cũng phải nói lại, một người ở nước Mỹ thật là nhàm chán, nhất là còn không thể đi đến trước sân khấu, chỉ có thể ở phía sau màn điều khiển..." Lý Vân Uyển thở dài, nói sâu xa.
“Cô vất vả rồi!" Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cũng chỉ có thể nói bốn chữ như vậy.
Công việc của Lý Vân Uyển quả thật rất nặng nề, nhưng loại công việc chỉ có thể đứng sau màn này đương nhiên cô sẽ không thích, sở dĩ cô làm như vậy không phải đều là bởi vì kế hoạch của Tề Đẳng Nhàn sao?
Một người con gái vì một người con trai mà hy sinh đến mức này thì tình cảm trong đó tất nhiên sẽ không thể nghi ngờ.
Lý Vân Uyển nói: "Thư ký Romanov được giám đốc Hướng phái đến Mỹ, mấy ngày nữa sẽ đến báo danh, có cô ấy giúp đỡ tôi có thể thoải mái hơn một chút."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Được, cô ấy rất thông minh, có thể giúp cô bày mưu tính kế, hai người các cô hợp tác, tôi thấy rất yên tâm!"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn lại suy nghĩ rốt cuộc hắn làm như vậy là đúng hay sai, không phải muốn nói tư tưởng "Tất cả tôi đều muốn" đúng hay sai, đây là phương châm mà hắn luôn tuân thủ, tuyệt đối không có thể thay đổi... Mà hắn đang suy nghĩ, trọng trách lớn lao như vậy giao cho Lý Vân Uyển, khiến cô ấy cũng bị liên lụy theo rốt cuộc là đúng hay sai.
Chỉ là đó cũng là mong muốn của Lý Vân Uyển.
"Thời điểm lúc trước ở Trung Hải vẫn vui vẻ hơn một chút, nhưng mà, trở về Đế Đô, là chuyện mà nhất định tôi phải làm được!"
Tình hình bố trí giai đoạn đầu ở nước Mỹ đã kết thúc, tiếp theo chỉ cần chờ nhà họ Hà mắc câu là được.
Tề Đẳng Nhàn lại nói chuyện với Trần Ngư bằng điện thoại, để cho cô vào lúc quan trọng nhất làm cho trang sức Trần thị chèn ép trang sức Hà thị,còn thời gian ra tay là lúc nào thì vị ngự tỷ Trần Ngư này còn hiểu hơn hắn rất nhiều.
Trần Ngư nói thẳng thừng: "Tôi biết Từ Ngạo Tuyết chạy đến Hương Sơn tìm quan hệ là muốn lấy thuốc quân dụng để lôi kéo đám quân phiệt về phe với cô ta."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi đã đồng ý đưa thuốc cho cô ấy rồi, chuyện này có gây phiền phức cho cô không?"
Trần Ngư liền nói: "Tuy rằng Nam Dương khá loạn, nhưng quân chính phủ lại bị nhà họ Trần chúng tôi nắm trong tay chặt chẽ, lương thực quân đội cũng lấy ra từ trong xí nghiệp nhà họ Trần. những quân phiệt kia chỉ biết nói linh tinh, không thể tạo thành sóng gió gì đâu, anh cứ đưa cho cô cũng được!"
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Vậy thì tốt rồi.”
"Nhưng mà, có một thế lực quân phiệt có mối quan hệ sống chết với cô ta, bọn chúng cũng biết cô ấy đến Hương Sơn để tìm kiếm thuốc thang cho quân, chắc hắn bọn họ sẽ không ngồi yên đây." Trần Ngư nhắc nhở.
“Đã xảy ra chuyện gì?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Tranh giành tình nhân ấy mà! Con trai của tên quân phiệt đó khi gặp Từ Ngạo Tuyết đã đùa giỡn cô ấy vài câu, sau đó những người xung quanh bất mãn, không quá hai giờ sau, tính cả mười mấy bảo tiêu nữa đã bị loạn thương giết chết trên đường phố."
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên nói: "Tranh giành tình nhân này cũng thật trâu bò rồi đấy... Thả Từ Ngạo Tuyết về cổ đại, không phải là cô ấy thành Điêu Thuyền rồi sao?"