Câu nói của hắn khiến Sở Vũ ngay lập tức dừng bước!
Sắc mặt của Nam Thiến trở nên trắng bệch, lắc đầu với Tề Đẳng Nhàn, nói: “Lý tổng, chuyện đen đủi này tự tôi chịu là được rồi, anh đừng quan tâm đến tôi. Người đằng sau cô ta chắc chắn là Nghiêm Động, chúng ta không thể chọc vào hắn ta được đâu!”
Tề Đẳng Nhàn liền đáp lại: “Cô mới khai trương cửa hàng được ngày đầu tiên, tại sao không thể có đơn đặt hàng chứ? Nếu cô Sở đã mang nhiều áo quan đến như vậy thì hãy mua hết về cho người nhà dùng đi.”
Sở Vũ tối sầm mặt lại, nói: “Tạp chủng chó má, mày nói cái gì? Mày có tin tí nữa tao sẽ cho mày mặc áo quan vào quan tài không?”
Dương Quan Quan đã lặng lẽ đứng ở cửa, dường như là để ngăn cản những tên gây sự này đột ngột chạy đi.
Có rất nhiều áo quan được treo trong cửa hàng quần áo của Nam Thiến khiến cho người qua đường bị thu hút bao quanh xung quanh xem, ai nấy cũng đều rất kinh ngạc.
Cửa hàng này không phải bán quần áo dành cho người bình thường sao, tại sao chưa gì đã treo đầy áo quan dành cho người chết rồi…
“Tôi không tin những lời bậy bạ cô nói đâu.” Tề Đẳng Nhàn vừa nói, vừa đưa tay tháo dỡ áo quan xuống: “Mua về cho người nhà cô dùng đi, mỗi bộ một triệu tệ!”
Sở Vũ híp mắt lại, cười nói: “Con chó này, mày muốn chôn hết cả nhà Nam Thiến sao? Biết tao là người cậu Nghiêm phái đến mà còn dám diễn với tao!”
“Biết những người bên cạnh tao là ai không?”
“Sòng bài nhà họ Diệp ở Kinh Đảo mày đã nghe qua chưa?”
“Những người này đều là người mà cậu Nghiêm mượn từ sòng bài nhà họ Diệp đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nghe Sở Vũ nói mấy tên lưu manh mà cô ta mang đến là người của nhà họ Diệp ở Kinh Đảo, trên mặt hắn không khỏi nở ra nụ cười đầy ẩn ý.
Diệp Kế Hùng dưới tay Tề Đẳng Nhàn đã thua hai vố lớn, nhân vật quan trọng như Diệp Chi Huyền cũng bị hắn một chiêu bạo đầu, quan hệ giữa hắn và nhà họ Diệp đã kết rất sâu rồi! Huống hồ đám tạp chủng nhà họ Diệp còn cho nổ chiếc xe Ferrari SF90 của hắn.
“Người nhà họ Diệp…” Sắc mặt Nam Thiến đột nhiên cứng đờ.
Thành phố Kinh Đảo với thành phố Hương Sơn chỉ cách nhau một bờ biển trước mặt, nhà họ Diệp mặc dù mở sòng bài ở Kinh Đảo, nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ ở Hương Sơn cũng không nhỏ!
Năm đó, tổ tông nhà họ Diệp phát tài ở Hương Sơn, dựa vào cướp bóc chém giết mà tích lũy được tài sản, sau đó mới chạy đến Kinh Đảo rồi đàm phán với “thần bài” lúc bấy giờ ở Kinh Đảo, rồi có được chỗ đứng vững mạnh.
Ở Hương Sơn và Kinh Đảo có hai gia tộc không nên động vào, gia tộc ở Hương Sơn chính là nhà họ Lôi. Nhà họ Lôi này đã cắm rễ rất sâu ở Hương Sơn, năm đó dưới áp lực của các nước lớn phương Tây, bọn họ không sợ gì mà vận chuyển các loại dược liệu quý giá vào nội địa thông qua con đường riêng.
Sau khi thế cục ở Hương Sơn ổn định, nhà họ Lôi đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ các quan chức cấp cao của Hoa quốc, nhà họ Lôi đã có được địa vị không thể thay thế được ở Hương Sơn!
Mà lý do không thể động vào nhà họ Diệp ở Kinh Đảo là vì vốn dĩ tổ tông đã là thổ phỉ thì con cháu cũng mang trong mình bản chất thổ phỉ, chỉ cần động tay là sẽ giết chết người ta.
“Người nhà họ Diệp rất cao siêu sao?” Ngay tại lúc này, một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc áo đuôi tôm nhìn như quản gia bước vào từ cửa.
Mọi người quay đầu lại, sau khi nhìn thấy người kia, không khỏi cảm thấy sửng sốt.
Tề Đẳng Nhàn cũng nhíu mày, hắn cũng chưa từng thấy ông lão này, người này có lai lịch như thế nào đây?
Sở Vũ cười lạnh nói: “Người nhà họ Diệp không cao siêu thì ông cao siêu sao? Nhìn xuống Hương Sơn với Kinh Đảo xem có ai dám đắc tội với nhà họ Diệp đây! Kể cả trong tiểu thuyết trên mạng thì dám động vào người họ Diệp, chỉ có thể chết!”
Lão quản gia vẫn bình tĩnh nói: “Từ lúc nào mà vùng đất Hương Sơn này lại đến lượt người nhà họ Diệp diễu võ dương oai? Tay của Diệp Đức n bây giờ lại dài như vậy sao?”
Sở Vũ nghe thấy lão quản gia gọi trực tiếp tên chủ nhân nhà họ Diệp là Diệp Đức n, sắc mặt lập tức trùng xuống không ít.
Lão già này có thể biết chi tiết nhà họ Diệp, còn có thể không kiêng nể như vậy, lai lịch chắc chắn thâm hậu!
“Ông là ai? Muốn chen tay vào ân oán của chúng tôi sao?” Sở Vũ lạnh lùng nói.
“Tôi sao? Tôi chỉ là người trông coi nhà cửa cho nhà họ Lôi, không dám chen tay vào ân oán của cô.” Ánh mắt của lão quản gia có chút lạnh lùng.
Nhà họ Lôi sao?