Triệu Hồng Tụ cũng hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi, cô đã nói rõ ràng, nếu Triệu Đồ Long tự mình muốn chết thì cô cũng lười xen vào lần nữa.
"Thu dọn thi thể đi, tường bị đập nát cũng sửa lại cho tốt." Tham Lang liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói.
Sau khi nói xong lời này, thấy Tề Bất Ngữ đã xoay người vào trong phòng, Tham Lang cũng đi theo.
Nhìn thấy hai người Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân đều có chút hoảng sợ, Tề Bất Ngữ nở nụ cười trấn an, Tham Lang lên tiếng: "Hai vị không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, về sau hơn phân nửa cũng sẽ không có người dám đánh chủ ý lên hai người."
Kiều Quốc Đào nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cám ơn, lão Tề."
Tề Bất Ngữ khoa tay múa chân làm thủ ngữ.
Tham Lang nhìn thủ ngữ này có chút không xác định.
Kiều Quốc Đào quay đầu hỏi: "Ông ấy nói cái gì?"
"À… Đại đương gia giống như đang nói ‘ông khách sáo, ông bị liệt…’" Tham Lang thần sắc quái dị nói.
Kiều Quốc Đào nghe xong cũng sửng sốt, sau đó sảng khoái cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Bất Ngữ, nói: "Tốt tốt tốt, đều là lỗi của tôi, tôi không nên khách sáo với ông! Tối nay chúng ta uống vài chén, không say không về!"
Lúc này Tề Bất Ngữ mới vừa lòng gật đầu.
"Đại đương gia, người phụ nữ kia là ai vậy? Cảm giác có chút lợi hại." Tham Lang không nhịn được hỏi.
"Triệu Hồng Tụ phải không?"
"Đó là Thiên Phạt của Triệu gia?"
"Một nữ tử sao có thể luyện được công phu cao như vậy?"
Sau khi Tham Lang nhìn Tề Bất Ngữ giải thích không khỏi có chút líu lưỡi, cảm thấy Hoa Quốc thật đúng là đất rộng người nhiều, không thiếu cái lạ, một phụ nữ cũng có thể có công lực tuyệt vời như vậy, quả thực có chút khoa trương!
Tham Lang nói: "Nếu Đại đương gia và người phụ nữ kia động thủ thì ai sẽ là người chiếm ưu thế?"
Tề Bất Ngữ thoáng lắc đầu, ý là ông cũng không rõ, công phu tới loại cấp bậc này rồi thì mỗi trận đánh đều là phát huy tại chỗ, kỹ năng giao đấu và thể lực đều đã đạt tới đỉnh cao, chỉ xem ai có thể nắm được từng chi tiết nhỏ mà phát huy cho tốt nhất có thể.
"Một nhà này ai cũng mạnh, vừa rồi người phụ nữ kia gọi ông ấy là dượng." Tham Lang nghĩ thầm trong lòng.
Đồng thời cũng vì một quẻ tự tính hôm trước mà cảm thấy có chút lo lắng, không phải chỉ giả mạo khẩu khí nói chuyện của Đại đương gia một chút thôi sao, hẳn là sẽ không đến mức bị đánh gãy chân… đấy chứ?!
Lần động thủ này của Tề Bất Ngữ không thể nghi ngờ là đã làm kinh sợ vô số người có ý đồ xấu.
Ngược lại Tề Đẳng Nhàn không hề biết cha già của mình chạy đến Trung Hải đại khai sát giới, mấy ngày nay Tôn Thanh Huyền đã tới thành phố Hương Sơn, hắn lập tức dẫn Tôn Thanh Huyền đến Lôi gia xem bệnh cho hai vị thiếu gia của Lôi gia.
Mới vừa vào đến ngoài sân đã không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết trong phòng khách!
"Quả nhiên, người đàn bà này chính là không thể sống yên ổn! Lại nghĩ thông qua thế lực của Lôi gia để đạt được mục đích của cô ta, không muốn bị mình kiềm chế." Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết thì không khỏi liên tục cười lạnh.
Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy hắn đến cũng sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ. Loại tâm lý này khiến cô cực kỳ khó chịu, người kiêu ngạo như cô sao lại phải sợ hãi một tên đàn ông xấu xa như vậy?!
Thông qua Hoàng Văn Lãng, Tề Đẳng Nhàn đã khống chế được tình hình xuất khẩu thuốc kháng sinh của Hương Sơn, chuyện này thực ra cũng xem như đã đoạt mất mạch máu của Từ Ngạo Tuyết. Suy cho cùng một mạch máu quan trọng như vậy thì giữ trong tay mình mới là vững chắc nhất!
"Cô Từ, vị này là tổng giám đốc Lý, cũng là ân nhân cứu mạng của Lôi Chấn Kỳ, con tôi." Lôi Thiên Tứ cười, giới thiệu với Từ Ngạo Tuyết.
"Ông Lôi không cần giới thiệu, tôi và cô Từ là người quen." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm đáp lại.
Từ Ngạo Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên cô cũng không muốn thừa nhận mình có quan hệ với người như Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn dùng đầu gối nghĩ cũng biết Từ Ngạo Tuyết đang làm chuyện rút củi đáy nồi, nếu cô thật sự chiếm được sự ủng hộ của nhà họ Lôi, như vậy nếu nhà họ Lôi đứng ra nói chuyện thì sợ là thị trưởng Hoàng Văn Lãng cũng sẽ nhượng bộ. Chẳng qua hôm nay lại để hắn bắt gặp.
Lôi Thiên Tứ cười nói: "Thật đúng là duyên phận! Cô Từ mời đại sư phong thủy cho tôi, tổng giám độc Lý lại mời vua dược là ngài Tôn cho tôi, hai vị đều có ân tình lớn đối với Lôi gia."