Kiều Thu Mộng nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói ra: "Hứa Hủ kéo một nhóm cao thủ của Vĩnh Dạ Quân chuẩn bị tham gia đại hội võ thuật do Long Môn và Hồng Bang phối hợp tổ chức, tham gia để đánh dẹp anh, một kẻ phản bội quốc gia ngay trong đội quân."
"Anh ta lấy cớ là sư phụ Sở Vô Đạo của tôi bị anh lừa gạt, lừa được không ít người, muốn lợi dụng chuyện này để triệt để chia cắt hai phe trong nội bộ Vĩnh Dạ Quân."
"Nếu anh ta không chết thì Vĩnh Dạ Quân sẽ không yên!"
Sau khi nghe xong Tề Đẳng Nhàn không khỏi có phần tức giận, nói hắn lừa gạt Sở Vô Đạo?
Mặc dù ngày thường hắn và Sở Vô Đạo không giao lưu nhiều nhưng cũng là bạn bè đối xử chân thành với nhau.
Nếu không thì khi đó Sở Vô Đạo tuyệt đối sẽ không liều mạng đứng ra giúp đỡ hắn!
Trong lòng Sở Vô Đạo này cũng có một thước đo, bất kể là được hay mất thì lúc cần đứng lên nhất định phải đứng lên.
"Nói như vậy thì Hứa Hử này đúng là đáng chết!" Tề Đẳng Nhàn nheo mắt cười lạnh.
Kiều Thu Mộng nói: "Ngoài ra có có một việc các anh cần nghiêm túc chú ý, người của gia tộc Rothschild đã đến đế đô, chuẩn bị bàn bạc với ông trùm đế đô để chặt đầu anh ở Mỹ và gán cho hành vi khủng bố."
Sau khi Từ Ngạo Tuyết nghe được lời của Kiều Thư Mộng, cô ta không thể không nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ hài hước.
Hiện tại, hầu hết người của gia tộc Rothschild đã nói chuyện với ông trùm ở đế đô và việc họ gán cho hắn là phần tử khủng bố chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Việc Tề Đẳng Nhàn giết người, chém đầu tuy rằng thống khoái, nhẹ nhàng vui vẻ, thậm chí còn khiến mọi người cảm thấy đau lòng trước tinh thần hiệp sĩ này! Nhưng cũng sẽ mang đến cho hắn rắc rối lớn, trong mắt của Từ Ngạo Tuyết, rất không lí trí, chẳng qua là hữu dũng vô mưu mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện này cô không cần lo lắng, tôi tự có tính toán. Hơn nữa tôi cũng biết từ lâu rồi!"
Dư luận bây giờ đang rất bất lợi với Tề Đẳng Nhàn, hắn đang gánh tội phản quốc, lại đại khai sát giới chém người của gia tộc Thượng Quan ở Mỹ khiến Hồng Bang tức giận, còn có Tề Bất Ngữ đánh chết Jimmy de Rothschild... chậc, quả thật là người đầy rận!
Dương Quan Quan nghiêm túc lên, Tề Đẳng Nhàn đã nói cho cô ấy biết, hắn có diệu tính, tuy nhiên sau khi bị gán là khủng bố thì còn đường sống để trở mình không?
Kiều Thu Mộng tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra, đưa cho Tề Đẳng Nhàn và nói: "Anh hãy cầm cái này đi tìm Hứa Hử."
"Hả? Đây không phải là nhẫn của Sở Vô Đạo sao?" Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận lấy thì hơi nhíu mày.
"Đây cũng là tín vật của thủ lĩnh Vĩnh Dạ Quân! Anh ta đã muốn thứ này từ lâu rồi, nếu anh đeo nó thì sẽ không cần phải lo lắng anh ta không tới tìm anh."
"Cũng tốt." Tề Đẳng Nhàn thản nhân đeo chiếc nhẫn vào ngón út, hắn cảm thấy chiếc nhẫn khá độc đáo: "Nếu cô tạm thời đưa cho tôi chiếc nhẫn thì không sợ không áp chế được người sao?"
Kiều Thu Mộng bình tĩnh nói: "Người tín nhiệm tôi sẽ không chỉ nhìn vào chiếc nhẫn này."
Tề Đẳng Nhàn không thể không gật đầu, Kiều Thu Mộng bây giờ đã khác trước.
"Anh Thẩm!"
"Ừ!"
Thẩm Trường Thanh đi trên đường, mỗi khi gặp người quen đều sẽ chào hỏi hoặc gật đầu.
Nhưng bất kể đó là ai.
Trên mặt mọi người cũng không có biểu cảm thừa thãi nào, tựa như bọn họ thờ ơ với mọi thứ.
Đối với chuyện này.