"Giết hắn trước!"
Quý Khải lạnh lùng nói với đám côn đồ, đưa tay chỉ vào người Tề Đẳng Nhàn.
Bọn côn đồ đột nhiên tỏ ra hung dữ, chậm rãi rút con dao chúng mang theo bên người ra.
Từ Ngạo Tuyết quay lại nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, hỏi: "Nhiều người như vậy, anh có được không?"
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không được, chẳng lẽ cô được? Nếu không tôi ngồi xuống uống hai ly rượu, còn cô cầm dao liều mạng một chút!"
Từ Ngạo Tuyết điên cuồng trợn mắt trắng, căn bản không muốn giao tiếp thêm với một kẻ hạ đẳng như vậy.
Khoảng bốn mươi người trực tiếp xếp hàng trên boong tàu, vây quanh chiếc bàn duy nhất trên boong tàu.
"Từ Ngạo Tuyết, cô không ký vào văn kiện này cũng không sao. Người của tôi sẽ đến Nam Dương tiếp quản công việc của cô. Tuy nhiên, nếu cô không muốn giải quyết chuyện này một cách suôn sẻ hòa bình, tôi cũng sẽ không khách sáo với cô!" Tạ Thiên Bảo đắc ý nói, dùng loại ánh mắt vô cùng khinh miệt đánh giá Từ Ngạo Tuyết.
"Anh là một con chó săn điên khùng, vậy mà lại quen biết với tên rùa rụt đầu kia, hôm nay trước tiên tôi sẽ làm thịt anh."
"Giết gà dọa khỉ, vậy cũng tốt, để cho cô nhìn một chút."
Lúc tên vệ sĩ chuẩn bị dùng dao chém Tề Đẳng Nhàn, đột nhiên hắn đập tay xuống bàn, vỗ phịch một tiếng. Mọi người tập trung nhìn vào, đều không nhịn được kinh hô ra tiếng, sau đó liên tục rút lui.
Bởi vì, trong tay của hắn rõ ràng là một quả lựu đạn!
"Anh lấy lựu đạn ở đâu?!" Từ Ngạo Tuyết không khỏi khiếp sợ nhìn hắn, hỏi.
"Hôm nay có nhiều tay súng tới giết cô, tôi chỉ tùy tiện lấy hai cái!" Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết giật giật, chẳng trách người này bị gán là phần tử khủng bố, hành vi này thấy như thế nào cũng rất xứng với hai chữ khủng bố!
Sắc mặt của Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng đều không khỏi trắng bệch, bọn họ không ngờ tên mập này lại to gan như vậy, dám mang theo lựu đạn?!
Một tay Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn, một tay cầm chiếc đũa gắp đồ ăn, một bên vừa ăn vừa hàm hàm hồ hồ nói: "Đầu năm nay, ra ngoài ăn khuya cũng thật nguy hiểm, không nghĩ là bản thân bị đánh, không mang theo lựu đạn thì không được!"
Tạ Thiên Bảo cười lạnh nói: "Tôi cũng không tin anh dám......"
Tề Đẳng Nhàn bộp một tiếng dùng ngón tay cái kéo nắm tay của lựu đạn ra ngoài.
Nửa câu còn lại chưa kịp nói bị Tạ Thiên Bảo trực tiếp nuốt xuống bụng.
Trên mặt Từ Ngạo Tuyết lộ ra một tia thích thú, một màn này cũng thật quen thuộc, cô ta đã từng thấy Tề Đẳng Nhàn cầm lựu đạn liều mạng uy hiếp người khác.
Chẳng qua, lần này cô ta không đứng ở phía đối lập.
Tâm lý cũng hoàn toàn khác với trước đây, thậm chí còn cảm giác được có chút sảng khoái!
"Đến đi, chém chết tôi đi chứ, tôi cam đoan sẽ không di chuyển!" Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, "Nhưng các người cũng đừng động, nếu các người động từ tôi sẽ buông tay."
"Lựu đạn này tôi đã điều chỉnh qua, thời gian phát nổ là một giây rưỡi, các người có thể tự tính toán."
"Một giây rưỡi có thể chạy khỏi phạm vi nổ lựu đạn hay không."
Quý Khải tái mặt nghiêm nghị quát: "Anh hù dọa ai vậy? Tôi cũng không tin là anh muốn chết!"
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: "Ông đây và Xion ở Tam Giác Độc chiến đấu nhiều năm như vậy, ngay cả cậu ấm nhà họ Tạ cậu ta còn dám cắt thận, anh cảm thấy tôi dùng lựu đạn hù dọa anh sao?"
Khi nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn vén áo khoác của mình lên, chỉ thấy bên trong áo khoác lộ ra năm trái lựu đạn.
Hắn nhẹ nhàng kéo cổ áo lắc lắc, quả lựu đạn trong tay kêu leng keng, khiến lá gan của Quý Khải đều muốn nứt ra.
Quý Khải chính là cậu ấm sống an nhàn sung sướng, cuộc đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người liều mạng như vậy. Lúc trước anh cả trong nhà bị người khác bắt cóc, nhưng toàn bộ quá trình anh ta cũng không tham gia, lúc ấy anh ta còn đang du học ở nước ngoài.
Trong lúc nhất thời đám côn đồ trên boong đều 'ném chuột sợ vỡ bình quý'(*), không ai dám đi lên làm gì Tề Đẳng Nhàn.
(*): ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn