Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1361:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Đa lại hỏi: “Quý tiên sinh có chứng cứ gì đáng tin cậy hay không? Nếu như ngài không thể đưa ra chứng cứ thì tôi cũng không thể làm gì cậu ta được.”
Dĩ nhiên là Quý Khải không có chứng cứ, anh ta chỉ đành lắc đầu một cái rồi nghiến răng nói: “Xem như là mày lợi hại!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quan sát hai người bọn họ hết một lượt, trên mặt hắn nở một nụ cười vô cùng thần bí, trong tròng mất hắn lại phát ra một tia ánh sáng xanh rất mơ hồ.
Nếu như ông chủ Quan đang có mặt ở nơi này thì chắc chắn ông ta sẽ tè ra quần ngay tại chỗ, ông ta cũng từng bị nhìn với ánh mắt như vậy, sau đó năm trăm triệu lập tức bốc hơi khỏi tài khoản của ông ta…
“Nhìn cái con mẹ mày à mà nhìn, thằng chết tiệt, sớm muộn gì tao cũng sẽ chém chết mày thôi!” Quý Khải nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói.
“Này cảnh sát trưởng Hoắc, như thế này có được tính là cậu ta đang đe dọa đến quyền con người của tôi không vậy?” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoắc Đa rồi hỏi một câu.
Advertisement
Khuôn mặt của Hoắc Đa đen kịt lại như đít nồi, ông ta nghiến răng rồi nói: “Lý tiên sinh, nếu như cậu đã chiếm hồi rồi thì tốt nhất là cậu đừng nên làm người khác bẽ mặt thêm nữa thì hơn đấy!”
Nghe những lời nói đó, Tề Đẳng Nhàn bèn hiểu ra rằng mình đã bị cảnh sát trưởng của thành phố Hương Sơn cho vào sổ đen rồi, xem ra phương pháp này hơn phân nửa là không thể thực hiện được.
Đến lúc này thì Tạ Thiên Bảo cũng đã yên tĩnh hơn hẳn, cô ta quay lại với dáng vẻ lúc ban đầu, nhìn sang phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói bằng giọng hết sức khinh miệt: “Ngày hôm nay cứ coi như là cô đã gặp may đi, có điều cô sẽ không gặp may được mãi mãi đâu. Cô cứ nhớ cho kỹ một điều, cô không thể ra khỏi thành phố Hương Sơn được, nếu cô không tin thì cứ thử xem.”
“Được thôi, tôi đây mỏi mắt mong chờ đấy!” Từ Ngạo Tuyết nói.
“Còn cả anh nữa, cái tên mập tên Lý Bán Nhàn kia, chắc chắn sau này cả anh và cả Xion đều sẽ chết mà không có chỗ chôn!” Tạ Thiên Bảo nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô ta thực sự cảm thấy vô cùng căm hận và giận dữ, đến mức không ngừng thở hổn hển.
Dù sao nếu chuyện cô ta bị người khác dùng lựu đạn giả để đe dọa mà bị truyền ra ngoài thì cô ta cũng không còn mặt mũi để gặp bất cứ ai khác nữa.
Tề Đẳng Nhàn cũng nở một nụ cười lễ phép rồi nói: “Để lúc nào về tôi sẽ gọi điện thoại cho Xion rồi bảo anh ta chặt một ngón tay trả về nhà họ Tạ các cô vậy.”
Trước mắt Tạ Thiên Bảo tối sầm lại, cô ta suýt chút nữa thì lăn ra đất ngất xỉu.
Không phải là nhà họ Tạ chưa từng thử phái người đi giải cứu Tạ Thiên Tiều, có điều… Tam Giác Độc là nơi như thế nào cơ chứ? Hơn nữa Tạ Thiên Tiều còn bị Đồ Phu giam giữ ở vị trí chính giữa trong doanh trại quân đội trung ương.
Cho dù là đối với những cao thủ có cấp bậc như Tề Đẳng Nhàn, hoặc thậm chí là cả Tề Bất Ngữ, muốn xông vào giữa đại doanh của Đồ Phu để giải cứu Tạ Thiên Tiều cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, lại càng không thể nhắc đến những người làm việc cho nhà họ Tạ.
“À, cảnh sát trưởng Hoắc ơi, tôi chỉ đang nói đùa với cô ấy thôi đấy nhé, tôi không biết cái người tên Xion gì gì đó đâu, tôi chỉ biết một tên đồ tể bán thịt heo thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu về phía Hoắc Đa đang đen mặt mà cười cười rồi nói.
Hoắc Đa thầm chửi một tiếng con mẹ nó trong lòng, cậu cứ nói đi nói lại mãi cũng được, nhưng mà đừng có làm ông đây phải liên lụy vào được không? Tôi không biết gì hết a a a a a a a –
Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nhìn Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Từ tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Từ Ngạo Tuyết bình tĩnh gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó cô ta cùng hắn rời khỏi đám đông rồi đi xuống dưới boong tàu.
Hoắc Đa cũng phất phất tay với khuôn mặt đen như đít nồi, ông ta nói: “Về sở đi!”
Quý Khải cảm thấy vô cùng tức giận, anh ta dùng một cước đá văng quả lựu đạn đang vừa phát nhạc ầm ĩ vừa tỏa ra ánh sáng đủ màu ra ngoài, sau đó lại dùng một cước để dẫm nát quả lựu đạn còn lại!
Tất cả mọi người đều có tâm trạng vô cùng uể oải, bởi vì việc bị cái tên cặn bã Tề Đẳng Nhàn sử dụng lựu đạn giả để lừa gạt quả thực là một việc khiến cho sĩ khí của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng!
“Anh đúng là hiếm có khó tìm thật đấy, tôi thấy hình như Hoắc Đa đã cho anh vào trong danh sách đen rồi.” Từ Ngạo Tuyết quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi lắc đầu và nói, chính bản thân cô ta cũng cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
Tề Đẳng Nhàn tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, đặt nó vào trong tay Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười rồi nói: “Tôi chính là một công dân tốt tuân thủ pháp luật mà, làm sao tôi có thể lấy lựu đạn ra để hù dọa người khác như cái đám phần tử khủng bố kia được, cô nói có phải không?”
Từ Ngạo Tuyết gật đầu rồi lại nói: “Nghe cũng có lý đấy, có điều chẳng bao lâu nữa là anh sẽ biến thành một phần tử khủng bố rồi, liệu tôi có nên chúc mừng anh không nhỉ?”
“Nên chứ, cô nên chúc mừng tôi vì đã kiếm được rất nhiều tiền thì đúng hơn.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt lên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.