Nhưng chuyện này thì chẳng có liên quan gì đến Từ Ngạo Tuyết cả, đến lúc đó thì cô ta đã trở về Nam Dương rồi, cô ta sẽ không chủ động liên hệ với Tề Đẳng Nhàn làm gì nữa.
Đừng nói là cô ta, chỉ sợ ngay cả gia tộc nhà họ Trần cũng sẽ không muốn thừa nhận rằng bọn họ có mối liên hệ gì đó với Tề Đẳng Nhàn.
Khi đã nghĩ đến đây, không ngờ là Từ Ngạo Tuyết lại có cảm giác rằng cô ta sẽ thấy bận tâm nếu như Tề Đẳng Nhàn bị người ta dùng súng bắn chết…
Advertisement
Suy nghĩ ấy khiến cho Từ Ngạo Tuyết thầm cảm thấy thật là mỉa mai, sau đó cô ta tự an ủi chính bản thân mình, chuyện đó chẳng qua là vì cô ta muốn tự tay báo thù Tề Đẳng Nhàn cho nên cô ta mới không muốn nhìn thấy cảnh hắn chết đi trong tay người khác mà thôi.
Hai người bọn họ vừa mới tới sân bay đã nhìn thấy Hứa Trường Ca và Hứa Ức Ngọc.
“Ô, Hứa Ức Ngọc, còn cả chú Hứa nữa, tại sao hai người lại có mặt ở đây?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà tò mò hỏi.
Advertisement
“Bọn chú tới đây để tiễn đưa tiểu thư Melissa!” Hứa Trường Ca cười cười rồi trả lời.
Hứa Trường Ca và Từ Ngạo Tuyết có hợp tác với nhau ở một số hạng mục kinh doanh, mối quan hệ giữa hai người có thể coi là thân thiết, đương nhiên là ông phải có mặt để đưa tiễn cô ta rồi.
Từ Ngạo Tuyết cười cười rồi đáp lại: “Hứa tổng đã có lòng rồi ạ, thực ra chú cũng không cần phải ra tận đây để tiễn cháu đâu, hơn nữa có thể sau này cháu sẽ còn quay lại thành phố Hương Sơn mà!”
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hứa Ức Ngọc bèn lập tức nhảy lên rồi chạy vọt tới chỗ hắn: “Hức, bé mập à, anh đúng là cái đồ không có lương tâm, anh thậm chí còn không chủ động liên lạc cho tôi nữa chứ!”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Dạo gần đây tôi có hơi bận rộn, đợi đến khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ mời cô đi ăn cơm hoặc là uống cà phê một bữa!”
Bốn người bọn họ cùng bước vào bên trong sân bay.
Nhưng vừa mới bước vào thì bọn họ đã gặp phải hai người ngày hôm qua là Quý Khải và Tạ Thiên Bảo.
Tạ Thiên Bảo nhìn Từ Ngạo Tuyết với vẻ mặt âm dương quái khí, thậm chí ngay cả giọng nói của cô ta cũng âm dương quái khí theo: “Không thể nào, không thể nào, chắc là sẽ không thực sự có người nào đó nghĩ rằng bản thân đã đắc tội với nhà họ Quý mà còn có thể bình an vô sự rời khỏi thành phố Hương Sơn đấy chứ?”
Hứa Trường Ca nhìn thấy Quý Khải đang đứng bên cạnh Tạ Thiên Bảo thì không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, sau đó ông nhìn về phía hai người Từ Ngạo Tuyết và Tề Đẳng Nhàn.
“Các cháu đã đắc tội với người của nhà họ Quý sao?” Hứa Trường Ca thấp giọng hỏi bọn họ.
Nhà họ Quý, đây chính là đại gia tộc giàu có nhất toàn bộ thành phố Hương Sơn đấy!
Khuôn mặt của Hứa Ức Ngọc cũng không nhịn được mà sầm xuống, uy danh của nhà họ Quý ở thành phố Hương Sơn này thực sự không phải là nhỏ, bọn họ chính là gia tộc bản địa đứng đầu thành phố hàng thật giá thật!
Hiển nhiên là sau khi bị Tề Đẳng Nhàn làm cho bẽ mặt vào ngày hôm qua thì Quý Khải và Tạ Thiên Bảo vẫn còn chưa cam tâm một chút nào, bọn họ thực sự không định để cho Từ Ngạo Tuyết rời khỏi thành phố Hương Sơn.
“Thì ra là Hứa tổng Hứa Trường Ca đấy sao, thế nào, Hứa tổng muốn nhúng tay vào giữa ân oán của bọn tôi đấy à?”
Sau khi nhìn thấy Hứa Trường Ca, Quý Khải không nhịn được mà cười lạnh một tiếng rồi lên tiếng dò hỏi.
Trái tim của Hứa Ức Ngọc cũng đập thình thịch thật nhanh trong lồng ngực, cô tự hỏi rằng tại sao cái tên bé mập kia lại giỏi gây chuyện như vậy nhỉ, bọn họ chỉ vừa mới không gặp nhau có mấy ngày thôi mà hắn đã đắc tội với người của nhà họ Quý rồi, thế này thì chẳng phải là hắn đang sợ mạng của bản thân quá dài hay sao?
Những lời mà Quý Khải vừa mới nói khiến cho Hứa Trường Ca vô cùng khó xử, dĩ nhiên là ông không thể nào đắc tội với nhà họ Quý được, nhưng đồng thời ông cũng có mối quan hệ hợp tác làm ăn đối với Từ Ngạo Tuyết, ông nên trả lời như thế nào cho phải đây?
Tề Đẳng Nhàn chỉ khoát tay áo một cái rồi quay mặt về phía Hứa Trường Ca mà nói: “Chú Hứa à, chuyện này không có liên quan gì đến chú cả, thế nên chú không cần nhúng tay vào đâu, chú chỉ cần đứng ở một bên đợi xem trò vui là đủ rồi.”
Khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết vô cùng lạnh lẽo, cô ta nói: “Xem ra chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua không để lại cho hai người một bài học bổ ích cho lắm nhỉ?”
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này, hai người Quý Khải và Tạ Thiên Bảo lại cảm thấy bản thân không còn mặt mũi mà gặp ai nữa, một ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên trên đỉnh đầu của bọn họ.
Bọn họ bị Tề Đẳng Nhàn lấy lựu đạn giả ra để hù dọa, chỉ riêng việc này thôi đã đủ để trở thành chuyện cười của tất cả mọi người rồi, hơn nữa bọn họ còn làm kinh động đến cảnh sát trưởng là Hoắc Đa, thậm chí còn khiến cho ông ta phải mang đến nhiều cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ như vậy đến để xử lý nữa.