Kết quả thì sao, sấm to mà mưa lại nhỏ, rốt cuộc là chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra hết…
“Tôi đã nói rồi còn gì, cô không thể ra khỏi thành phố Hương Sơn được đâu!” Tạ Thiên Bảo nhìn Từ Ngạo Tuyết rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng. “Nếu như cô không muốn ăn quả đắng thì hãy mau ngoan ngoãn cút về đi.”
“Chẳng lẽ cái sân bay này là do gia đình cô mở ra hay sao?” Từ Ngạo Tuyết thản nhiên hỏi lại.
Đúng lúc đó thì người phụ trách sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn đi ra ngoài, ông ta quay sang nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết rồi nói: “Từ tiểu thư, kể từ lúc này trở đi cô đã bị sân bay quốc tế thành phố Hương Sơn chúng tôi xếp vào trong danh sách đen rồi, chúng tôi sẽ đình chỉ tất cả mọi hình thức phục vụ có liên quan đến cô.”
Tạ Thiên Bảo vừa cười ha ha vừa nói: “Cô đã nghe thấy chưa hả? Tôi nói cho cô biết một điều, không chỉ có sân bay quốc tế này đâu, cho dù cô có muốn rời đi bằng tàu thủy thì cũng đừng có hòng, tôi đã chặn kín tất cả các cửa ra của thành phố Hương Sơn này đối với cô rồi.”
Advertisement
“Nếu như cô vẫn còn muốn quay về Nam Dương nữa thì sao nhỉ? Chỉ sợ là cô sẽ bị tính là dân nhập cư trái phép đấy!”
“Có điều cô cứ thử lén lút chạy sang đó xem, lỡ như có một chút chuyện gì đó xảy ra trên biển thì coi như sẽ không có ai biết đâu à nha.”
Tạ Thiên Bảo tỏ ra vô cùng đắc ý, chỉ cần cho cô ta thêm một vài ngày nữa thôi là được, khi đó những người mà cô ta đã phái tới Nam Dương sẽ có thể khống chế được khối tài sản nhỏ tí hon của Từ Ngạo Tuyết rồi bỏ vào trong túi tiền của cô ta.
Nhà họ Triệu vẫn luôn giữ thái độ lập lờ nước đôi đối với việc Tạ Thiên Bảo muốn đến giành địa bàn làm ăn với Từ Ngạo Tuyết, bọn họ chưa từng bày tỏ ý kiến gì.
Thậm chí Tạ Thiên Bảo còn có thể liên lạc với nhiều thế lực bản địa ở thành phố Hương Sơn hơn nữa để nhờ bọn họ giúp đỡ ngăn chặn Từ Ngạo Tuyết, nhưng Quý Khải nói cho cô ta biết rằng cô ta không cần làm như thế, bởi vì chỉ cần một nhà họ Quý thôi là đã đủ rồi.
Anh ta đường đường là đại thiếu gia của nhà họ Quý, dĩ nhiên anh ta là một người rất có mặt mũi rồi, ở trong thành phố Hương Sơn này thì không một ai là dám không nể mặt anh ta cả.
Tạ Thiên Bảo nghĩ ngợi rồi thấy cũng đúng, nhà họ Quý chính là gia tộc có quyền có thế đứng đầu ở thành phố Hương Sơn, làm gì có ai dám trêu chọc những người sở hữu khối tài sản khổng lồ đủ để so sánh với cả một quốc gia như vậy chứ? Có Quý Khải ở đây, vậy là đủ để cô ta dạy dỗ lại một con chim phượng hoàng đã gãy cánh như Từ Ngạo Tuyết rồi.
“Ngày hôm nay tôi muốn quay trở về Nam Dương, không một ai có thể ngăn cản được tôi đâu!” Từ Ngạo Tuyết cũng nói bằng vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
“Tôi thì đang muốn nhìn thử xem cô sẽ quay trở về như thế nào đây, nếu cô thực sự có bản lĩnh thì cứ ôm theo một cái phao rồi bơi qua đại dương mà quay trở về đi! Ha ha ha…” Tạ Thiên Bảo phá lên cười thật to. “Tất cả những điều này đều là do cô tự chuốc lấy mà thôi, tôi đã cho cô mặt mũi nhưng chính cô lại không cần!”
“Đợi đến khi toàn bộ khối tài sản mà cô đã gây dựng ở Nam Dương đều bị tôi nắm giữ thì cô cũng sẽ trở thành một kẻ hoàn toàn vô dụng với nhà họ Triệu mà thôi.”
“Đến lúc đó, tôi ngược lại cũng muốn nhìn thử xem cô sẽ phải chết như thế nào!”
Tạ Thiên Bảo càng nói thì nét mặt của cô ta càng trở nên đắc ý và càn rỡ hơn.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước một bước về phía trước, hắn thản nhiên hỏi một câu: “Quý Khải có phải không nhỉ? Chuyện ngày hôm qua chẳng lẽ không để lại cho cậu một bài học nào đáng nhớ hay sao? Thế nên ngày hôm nay cậu mới giở ra mấy thủ đoạn dơ bẩn, kém cỏi, hèn hạ như thế này?”
Quý Khải nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, có thể nói là chuyện xảy ra ngày hôm qua đã khiến cho anh ta mất hết cả mặt mũi rồi.
Hứa Ức Ngọc thấy hình như là Tề Đẳng Nhàn đang chủ động khiêu khích Quý Khải thì phải, cô bèn không nhịn được mà run lên một cái, sắc mặt cũng chuyển sang màu trắng bệch.
“A a a, bé mập ơi là bé mập, đây chính là thiếu gia nhà họ Quý, Quý Khải đấy nhé!” Hứa Ức Ngọc âm thầm kêu rên trong lòng, cô thực tình cảm thấy lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.
Quả thực là ngày hôm ấy việc ông chủ Quan vừa đến tận nơi để xin lỗi Tề Đẳng Nhàn vừa mang theo năm trăm triệu bồi thường đã khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Hứa đều cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng mà ông chủ Quan với nhà họ Quý là người của chung một tầng lớp hay sao?
Quý Khải chậm rãi nói: “Coi như ngày hôm qua mày đã gặp may mắn, có cảnh sát trưởng Hoắc ở đó nên tao không tiện bắt mày lại, cho mày có cơ hội dễ dàng thoát thân.”
“Có điều mày không thể may mắn như vậy mãi mãi được đâu.”