Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1375: Đó là bảo vệ con gái của mình mà thôi




Hứa Ức Ngọc kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho Tề Đẳng Nhàn nghe một cách đơn giản và ngắn gọn nhất, bây giờ thì Hứa Trường Ca đã bị người ta “mời” đến võ đường Chiến Thiên để giải quyết vấn đề rồi.
Một nơi như thành phố Hương Sơn ấy à, nếu như muốn nói nó là đô thị lớn, điểm giao thương giữa trong nước và quốc tế thì cũng không phải là sai, thế nhưng có rất nhiều chuyện mà người dân ở nơi này lại giữ vững quan điểm bảo thủ mà không chịu thay đổi…
Advertisement
Ở thành phố Hương Sơn này, người ta cực kỳ coi trọng quy củ giang hồ, thậm chí mức độ coi trọng còn hơn bất cứ một thành phố nào khác trên địa phận nước Hoa.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng có lẽ câu chuyện không chỉ đơn giản là như vậy, dù sao Hứa Trường Ca cũng là một người có địa vị và danh tiếng, làm gì có ai không có mắt mũi mà dám trêu chọc con gái của Hứa Trường Ca ngay trước mặt ông cơ chứ?
Advertisement
Cho dù có nghĩ như thế nào thì hắn cũng cảm thấy rằng trong câu chuyện vừa rồi có một chút mùi âm mưu.
“Cậu của tôi đang nghĩ cách nhờ vả bạn bè giúp đỡ rồi, hiện tại thì tôi cũng không biết là tôi phải làm gì nữa đây…” Hứa Ức Ngọc nói, có vẻ như cô đang rất sốt ruột và nóng lòng.
Có sao thì nói vậy thôi, trong thời buổi hiện nay thì đúng là con gái khi đi ra ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm thật, không chừng sẽ có một vài tên lưu manh nào đó bắt đầu trêu chọc bạn, nếu như trêu chọc không thành công thì có thể bọn chúng sẽ đánh cho bạn một trận, quả thực là vô cùng đáng ghét.
Hứa Trường Ca chẳng qua cũng chỉ làm ra những việc mà một người bố nên làm, đó là bảo vệ con gái của mình mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn nói với Hứa Ức Ngọc: “Ngay bây giờ tôi sẽ đến võ đường Chiến Thiên, cô không cần phải sốt ruột làm gì cả, để tôi giúp chú Hứa giải quyết chuyện lần này cho.”
Hứa Ức Ngọc vội vàng nói: “Này bé mập, anh đừng có mà làm loạn nữa, tôi biết là anh có bản lĩnh cực kỳ lợi hại, thậm chí anh còn có thể khiến cho Lôi lão đứng ra nói chuyện giúp anh. Nhưng mà dù sao chuyện này cũng có liên quan đến những người nằm trong giới giang hồ mà, ở thành phố Hương Sơn này có một quy củ, nếu như là chuyện của giới giang hồ thì phải để cho người nằm trong giới giang hồ giải quyết… Nếu như anh vận dụng mối quan hệ của anh với Lôi lão để giải quyết chuyện này thì sau này nhà họ Hứa chúng tôi cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Hương Sơn được nữa đâu!”
Những lời mà Hứa Ức Ngọc vừa mới nói thực sự không phải là nói quá, ở thành phố Hương Sơn này thì các tổ chức giang hồ có mối liên kết rất chặt chẽ với nhau.
Mặc dù Tề Đẳng Nhàn có thể mời Lôi Thiên Tứ đứng ra hòa giải nhưng hắn không thể sử dụng danh tiếng của Lôi Thiên Tứ để áp chế võ đường Chiến Thiên được, nếu không thì chắc chắn là những người thuộc giới giang hồ ở thành phố Hương Sơn đều sẽ không tán thành chuyện đó, sau này nhà họ Hứa cũng sẽ bị những người thuộc giới giang hồ cô lập và trở thành mục tiêu mà bọn họ săn đuổi.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không hành xử tùy tiện đâu, tôi cũng không cần phải kinh động đến Lôi lão chỉ vì chút chuyện nhỏ như thế này.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại.
Quả thực là nhà họ Lôi thiếu nợ Tề Đẳng Nhàn một ân tình không nhỏ, nhưng mà hắn cũng không thể cứ động một tí là lại lấy nhà họ Lôi ra để xử lý những chuyện vụn vặt được, có khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà không chứ, nếu như hắn thực sự làm vậy thì có vẻ là nhân phẩm của hắn đang dần dần bị mài mòn, mà cứ nhờ vả mãi thì nhà họ Lôi cũng sẽ cảm thấy phiền chán.
Sau khi cúp cuộc điện thoại gọi cho Hứa Ức Ngọc, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại rồi nói với Dương Quan Quan: “Đã có chuyện xảy ra với chú Hứa rồi, chú ấy chọc tới người của võ đường Chiến Thiên, bây giờ thì chú ấy đang bị người của võ đường Chiến Thiên mời về chỗ bọn họ để giải quyết.”
Nghe xong những lời ấy, Dương Quan Quan không nhịn được mà híp mắt lại rồi nói bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Võ đường Chiến Thiên sao? Vậy thì chắc chắn chuyện này lại là do cái tên chó chết Chiến Phi đó gây ra rồi! Cái tên hèn hạ đó, đặt tên võ đường như vậy mà cũng không biết chữ ngượng viết như thế nào à!”
“Để sau này tôi sẽ rót vốn đầu tư rồi thành lập một võ đường tên là võ đường Diệt Thiên, sau đó xây võ đường Diệt Thiên ở đối diện võ đường Chiến Thiên luôn.”
“Đến lúc đó thì xin hoan nghênh hắn ta tìm tới để đập phá võ đường của tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì bỗng dưng nở nụ cười rồi nói: “Lại còn võ đường Diệt Thiên nữa cơ à? Có điều Chiến Phi người ta được khắp nơi vinh danh là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn đấy, chắc hẳn là anh ta cũng phải có một chút tài năng thực sự, không phải đối với anh ta thì việc đập phá võ đường của cô chỉ là một chuyện rất đơn giản thôi sao?”
Dương Quan Quan đáp lại: “Nếu như Chiến Phi muốn đập phá võ đường của tôi thì tất nhiên đó là một chuyện đơn giản, nhưng mà chẳng lẽ tôi lại không thể mời người khác đến để giúp sức hay sao? Mấy cao thủ võ thuật ở trong ngục giam U Đô của anh ấy, anh cứ thả một vài người trong số đó ra ngoài là đủ để đánh cho hắn ta phải són cả phân ra quần rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.