Nhưng nghĩ lại thì cuối cùng hắn vẫn không hỏi.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc xe ô tô sang trọng cũng đã dừng lại trước cửa võ đường Chiến Thiên, có hai người bước xuống từ trên xe, đó chính là thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn là Trần Hùng Phi và đại thiếu gia của nhà họ Hà là Hà Định Khôn!
“Cả vợ và em vợ của Hứa Trường Ca đều có vấn đề đầu óc, phải không vậy?” Dương Quan Quan không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thấp giọng hỏi hắn.
Advertisement
“Ặc… Đừng có mà nói như vậy chứ.” Tề Đẳng Nhàn thấp giọng trả lời lại, tuy rằng hắn cũng rất tán đồng với những gì mà Dương Quan Quan vừa nói.
Triệu Tân Không vừa mới nhìn thấy hai người Trần Hùng Phi và Hà Định Khôn thì đã hận không thể quỳ xuống liếm chân bọn họ ngay lập tức, thái độ của ông ta khác hẳn lúc nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn.
Hà Định Khôn cũng nhìn thấy Dương Quan Quan, anh ta không nhịn được mà mỉm cười rồi chào hỏi: “Dương tiểu thư cũng có mặt ở đây sao?”
Dương Quan Quan gật đầu một cách lạnh nhạt, mối quan hệ giữa cô ta và Hà Định Khôn cũng không phải sâu đậm gì, chẳng qua bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng từng dùng bữa chung và nói chuyện phiếm một hồi với nhau mà thôi.
Bây giờ thì Dương Quan Quan cũng có thể được coi là một thế lực trấn giữ một phương rồi.
“Mọi người không cần phải mời Dương tiểu thư đến đây làm gì đâu, bởi vì cho dù bây giờ thế lực của Dương tiểu thư ở Ma Đô là rất lớn nhưng xét cho cùng thì cô ấy cũng không có nhiều tiếng nói ở thành phố Hương Sơn cho lắm.”
Hà Định Khôn quay mặt về phía đám người Triệu Tân Lan rồi lắc đầu và nói như vậy.
Triệu Tân Không bèn vội vàng nói: “Hà thiếu gia à, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi đâu có xin bọn họ giúp đỡ chúng tôi, là bọn họ tự mình chạy đến đây muốn tham dự đấy chứ!”
Dương Quan Quan không nhịn được mà quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, có vẻ cô ta rất buồn cười, ánh nhìn đó ý muốn bảo rằng đáng đời cái tên thích chơi trò mặt nóng dán mông lạnh, bây giờ thì hắn bị người ta làm cho bẽ mặt rồi đấy, có thấy thoải mái không?
Tề Đẳng Nhàn thì không quan tâm đến những chuyện đó, hắn chỉ để ý đến sự an toàn của Hứa Trường Ca thôi, hơn nữa hắn cũng đã quyết định rằng mình sẽ nâng cao địa vị của Hứa Trường Ca lên để ông giúp mình kiểm soát Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn rồi.
Trần Hùng Phi nói bằng giọng hết sức lạnh nhạt: “Lần này các người mời tôi là mời đúng người rồi đấy! Sắp tới phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn sẽ liên thủ cùng với Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn để tổ chức đại hội võ đạo, Chiến Phi sư phụ chính là người được chúng tôi nhận định là minh chủ võ lâm của vùng phía nam!”
“Tuy rằng Hứa tiên sinh đã ra tay đánh đồ đệ của Chiến Phi sư phụ, nhưng vấn đề này không phải là quá lớn, chỉ cần tôi nói một hai câu thôi là mọi chuyện sẽ được giải quyết rồi!”
“Đi thôi, chúng ta không nên lãng phí miệng lưỡi ở chỗ này làm gì cho tốn thời gian.”
Hai chị em Triệu Tân Lan và Triệu Tân Không đều bị khí chất toát ra từ Trần Hùng Phi làm cho chấn động, bọn họ âm thầm tỏ ra kính nể trong lòng, không hổ là thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn, ngay cả lời nói cũng rất có trọng lượng!
Dương Quan Quan không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi hỏi: “Nếu như tôi đánh nhau với anh ta thì ai sẽ là người chiến thắng vậy?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lời cô ta: “Cô có thể đánh cho anh ta són cả phân ra quần luôn ấy chứ!”
Nghe xong những lời ấy, Dương Quan Quan bèn nở nụ cười thỏa mãn rồi khẽ gật đầu.
Võ công của Dương Quan Quan chính là do Tề Đẳng Nhàn sử dụng tài nguyên để thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng, vốn dĩ bản thân cô ta cũng có thiên phú kinh người rồi, lại thêm vào nhiều tài nguyên như vậy, nếu như cô ta còn không có một chút tài năng nào thì tốt hơn hết là cứ tìm đại một vách núi nào đó rồi nhảy xuống luôn đi cho xong.
Trước đây Trần Hùng Phi đã từng giao đấu với Tề Đẳng Nhàn, chỉ trong vòng chưa đến ba chiêu mà hắn ta đã bị một quyền “Bán bộ băng quyền” đánh gục rồi.
Theo như những gì mà Tề Đẳng Nhàn nhận xét thì chỉ sợ bây giờ Trần Hùng Phi thậm chí còn không thể đỡ nổi một đòn của hắn.
“Được được được, cảm ơn thiếu đà chủ, cũng cảm ơn Hà thiếu gia vì đã giúp chúng tôi liên lạc với cậu ấy! Đợi đến khi nào lão Hứa có thể bình an vô sự đi ra ngoài thì tôi xin cam kết là sẽ để cho Tiểu Ngọc đính hôn với cậu!” Triệu Tân Lan vội vội vàng vàng nói, cứ như thể bà ta rất sợ mình sẽ không gả được Hứa Ức Ngọc ra bên ngoài vậy.