Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1381: Tất cả chỉ là vì đối phương lợi hại thôi sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Đẳng Nhàn đứng ở phía sau thản nhiên lên tiếng: “Những lời mà Dương tiểu thư vừa mới nói không sai một chút nào. Không lẽ Hứa tiên sinh chỉ ra tay để bảo vệ con gái của chú ấy mà chú ấy cũng phải nói lời xin lỗi với các người sao? Theo tôi thấy thì đây là một chuyện cực kỳ hài hước không gì sánh nổi!”
“Ban đầu Long Môn được lập ra với mục đích chính là để phục hưng sự quang vinh ngời ngời của triều đại nhà Hán khi xưa, đồng thời cũng là để bảo vệ giang sơn xã tắc, các thành viên của Long Môn ai ai cũng là người hiệp nghĩa và can đảm, một lòng bênh vực lẽ phải!”
“Những lời mà Trần thiếu đà chủ vừa mới nói và ngay cả hành động của anh bây giờ quả thực là khiến cho người khác phải cảm thấy vừa buồn cười vừa xấu hổ thay cho các anh, thật không biết từ bao giờ mà Long Môn đầy hào hiệp và nhiệt huyết của ngày xưa lại biến thành bộ dạng thối nát như các anh hiện tại rồi?”
Sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, Hứa Ức Ngọc không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía hắn, cô chỉ có một cảm nhận duy nhất là những lời mà hắn vừa mới nói đã thay bản thân bày tỏ hết tất cả những phiền muộn ở dưới đáy lòng.
Tất cả chỉ là vì đối phương lợi hại thôi sao?
Trần Hùng Phi không giấu nổi cơn giận dữ nữa rồi, hắn ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói bằng giọng giận dữ: “Cậu vừa mới nói cái gì? Cậu có biết chính bản thân cậu vừa mới nói cái gì hay không vậy?”
Triệu Tân Lan cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bà ta vội vàng nói: “Tiểu Lý Tử à, cậu đừng có mà nói linh tinh vớ vẩn nữa cho tôi nhờ!”
Sau khi nghe xong những lời này, Tề Đẳng Nhàn chỉ cười xùy một tiếng.
“Lũ đệ tử của võ đường Chiến Thiên này vô duyên vô cớ lại đi trêu chọc Hứa Ức Ngọc, cũng vì thế nên Hứa tiên sinh mới phải ra tay với bọn họ, chỉ sợ là có người nào đó đứng sau lưng sai khiến bọn họ phải không?” Tề Đẳng Nhàn nói bằng giọng hết sức khinh thường.
Trong lúc đang nói chuyện, hắn đưa mắt nhìn về phía Hà Định Khôn đứng ở một bên.
Khuôn mặt của Hà Định Khôn lúc này cũng vô cùng lạnh lẽo, nhưng anh ta không nói một lời nào phản bác lại, nếu như anh ta mở miệng vào lúc này thì chẳng phải là anh ta đang tự mình đứng ra thừa nhận rằng bản thân chính là người mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nhắc đến hay sao?
“Các người dám sỉ nhục võ đường Chiến Thiên của chúng tôi và Long Môn như vậy à? Một tên ngoại lai đến từ bên ngoài mà cũng dám cư xử một cách cuồng vọng như vậy ở thành phố Hương Sơn này sao?!” Tất cả những người đang có mặt trong võ đường đều tỏ ra vô cùng tức giận, bọn họ xắn tay áo lên như sắp sửa nhào vào gây chiến ngay lập tức.
Dương Quan Quan cười xùy một tiếng, sau đó cô ta quay mặt về phía Chiến Phi mà nói: “Chiến Phi, anh đường đường là đệ nhất cao thủ của thành phố Hương Sơn nhưng anh lại cố tình bới móc lỗi lầm với ý đồ phế đi tôi và sư đệ của tôi! Ngày hôm nay tôi sẽ cho anh một cơ hội để cư xử một cách quang minh chính đại đây, anh hãy bảo đồ đệ của anh bước ra giao đấu với tôi đi, nếu như người đó có thể chiến thắng được tôi thì tôi xin cam kết là tôi sẽ tự phế bỏ bản thân chứ không cần anh phải đích thân động thủ nữa!”
Sau khi nghe những lời này, đám đệ tử đang có mặt trong võ đường Chiến Thiên đều không nhịn được mà tỏ ra cực kỳ tức tối.
“Các người đang sắp sửa tổ chức đại hội võ đạo gì gì đó cơ mà, không phải các người muốn nhắm vào sư phụ của tôi là Tề Đẳng Nhàn sao? Quanh đi quẩn lại thì cũng thấy có nhiều động tác võ thuật đẹp mắt thật đấy, nhưng nếu như sư phụ của tôi thực sự xuất hiện ở trước mặt các người thì phỏng chừng là sẽ không một ai có dũng khí động thủ với anh ấy đâu nhỉ?” Dương Quan Quan quét mắt nhìn quanh võ đường một lượt, trên nét mặt của cô ta viết đầy những chữ khinh bỉ.
Chiến Phi hờ hững đáp lại cô ta: “Từ nãy đến giờ Dương tiểu thư cứ đứng ở chỗ này nói đi nói lại mãi, hóa ra là cô muốn giúp sư phụ của cô hóa giải mối nguy nan sao? Theo tôi thấy thì hắn ta cũng không phải là loại người giỏi giang gì đâu, nếu như hắn ta thực sự có bản lĩnh thì cứ bảo hắn ta tự mình đến đây để giải quyết mọi chuyện là được rồi, hà cớ gì phải mượn tay một người phụ nữ để ra oai như vậy, thật đúng là khiến cho người khác không thể không chê cười hắn ta!”
Dương Quan Quan liếc nhìn Chiến Phi một cái, sau đó cô ta nói: “Anh cứ yên tâm đi, rồi sau này anh ấy sẽ tới tìm anh thôi! Đến lúc đó thì tôi sẽ chống mắt lên xem anh chết như thế nào! Chiến Phi ấy hả? Chỉ sợ là ngay cả cất cánh bay lên anh cũng không thể làm được đâu!” (*)
(*) Chữ Phi trong tên của Chiến Phi có nghĩa là bay lên.
Chiến Phi cũng đáp lời: “Được tôi, tôi sẽ đợi hắn ta tìm đến! Ngày hôm nay cô đã quả quyết một cách chắc chắn như vậy rồi, nếu như hắn ta còn không đến nữa thì chẳng khác gì hắn ta muốn chọc cho tất cả mọi người trong thiên hạ cười nhạo hắn ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.