Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1427: Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!




Khuôn mặt Tống Diệu trắng bệch, cô ta run lên lẩy bẩy, bây giờ cô ta thật sự sắp bị dọa đến tè ra quần rồi nên không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Tao thân là thái tử của Hòa Liên Thắng mà lại năm lần bảy lượt bị một tên khốn nạn từ nơi khác đến như mày làm nhục?”
“Hôm nay nếu như để cho mày bình yên vô sự rời khỏi nơi này thì sau này mặt mũi của tao biết để vào đâu?”
“Hôm nay mày nhất định phải chết!”
Bên này vừa mới nói xong rồi bị dọa đến tè cả ra quần thì Lương Kiêu bên kia đã lại bắt đầu.
Tề Đẳng Nhàn thực sự cảm thấy rất phiền, hắn giơ tay lên và thẳng tay bắn một phát vào đùi Lương Kiêu, pằng một tiếng thật lớn, trên đùi Lương Kiêu phun ra một tia máu tươi, sau đó cả người hắn ra nằm bệt ra đất, đau đến chết đi sống lại và liên tục lăn qua lộn lại.
“Mày xem đi, ma cà bông cũng chỉ là ma cà bông mà thôi, chỉ biết khua môi múa mép, không giống như tao, tao chỉ biết động thủ thôi.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Cái đùi của Lương Kiêu phun ra rất nhiều máu và chảy đầy ra đất, trông vô cùng đáng sợ.
Tống Diệu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cái tên này cầm súng trong tay không phải chỉ để dọa người mà thực sự là dám nổ súng!
Người có thân phận như Lương Kiêu mà hắn cũng không ngần ngại mà bắn một phát xuyên qua đùi hắn ta!
Ban nãy nếu như mình còn lèm bèm thêm vài câu nữa thì phát súng đó liệu có thực sự bắn ra ở trong miệng mình hay không?
Lúc này Lương Kiêu thực sự không dám buông lời ác độc nữa rồi, hắn ta đau đớn ôm lấy đùi mình, rất có kinh nghiệm mà xé toạc quần áo của mình ra, dùng băng vải quấn lấy vết thương trên đùi, tránh cho máu tiếp tục chảy nhiều hơn dẫn đến mất máu quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn thấy thế thì bỗng cảm thấy vô cùng hài hước, không hổ là dân xã hội mà, kỹ thuật cũng rất thành thạo! Có thể sánh ngang với Dạ Ma luôn rồi!
Lúc trước khi Dạ Ma bị hắn đánh gãy chân và ném vào trong phòng tối, cái tên đó cũng đã tự mình ra tay nắn xương rồi dùng nẹp để cố định lại, cách làm vô cùng thành thạo.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, cái đám Hòa Liên Thắng này được Trần gia nâng nỡ, nếu như mình đòi một tỷ thì liệu có phải là Trần gia sẽ đứng ra trả tiền không nhỉ?
Nếu như Trần gia đứng ra trả món tiền này thì thật là có lỗi với người bạn đó của mình...
“A, nếu như Trần gia đứng ra trả số tiền này thì mình sẽ rộng lượng hơn một chút, chỉ đòi chín trăm chín mươi triệu thôi là được rồi!” Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng xoay chuyển: “Ấy, mình đối xử với Trần Ngư tốt quá, lúc nào cũng nghĩ cho cô ấy!”
Tề Đẳng Nhàn của bây giờ đã rơi vào tình trạng điên cuồng kiếm tiền rồi, dù sao thì khoản nợ của hắn ở nước ngoài thực sự quá nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa thì ai mà biết được hắn sẽ phải trả nợ đến bao giờ đây?
Cuối cùng, sau khi ngàn ngóng vạn mong, rốt cuộc thì hai người Lương Kiêu và Tống Diệu cũng đợi được Lương Diệp rồi!
“Bố tao đến rồi, thằng mập chết tiệt, để tao xem mày còn hống hách được nữa không! Dám đắc tội với Hòa Liên Thắng, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!” Lương Kiêu nói với giọng kiêu ngạo.
“Pằng!”
Tề Đẳng Nhàn nhướn mày một cái và không kiên nhẫn mà bắn ra một phát.
Có điều, phát súng này chỉ là bắn bừa chứ không hề nhắm chuẩn, viên đạn trực tiếp bắn vào chỗ trống giữa hai chân của Lương Kiêu, cũng may là nó đã không biến hắn ta trở thành “Ông già Noel*”.
(*Chơi chữ: 圣诞老人(ông già noel) đồng âm với 剩蛋老人(ông già mất chim).)
Mồ hôi lạnh trên người Lương Kiêu róc rách chảy xuống, hắn ta sởn hết cả gai ốc, cái tên khốn nạn này thực sự dám bắn bừa à...
Tề Đẳng Nhàn đang tính xem dạo gần đây mình đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nhân tiện nghĩ xem nên đòi bao nhiêu tiền từ chỗ của Quý gia thì cái tên Lương Kiêu này lại mở miệng làm rối loạn mạch suy nghĩ của hắn, hắn không thích như thế.
Lương Diệp ở bên kia nghe thấy tiếng súng nổ thì trong lòng bỗng chốc sợ hãi, ông ta vội vàng sải bước chạy về phía trước, đám thuộc hạ mà ông ta dẫn theo cũng đều điên cuồng chạy theo.
Tống Diệu là một người vô cùng nhanh nhạy, cô ta lập tức xoay người chạy thẳng về phía Lương Diệp, lúc này cô ta đã chắc chắn Tề Đẳng Nhàn chính là một kẻ liều mạng rồi, chỉ khi mình chạy đến bên cạnh Lương Diệp thì mới có thể được an toàn mà thôi.
“Ông Lương, xảy ra chuyện rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.