Với trình độ võ công của Mạnh Huyền Thông, muốn ngăn cản Hoàng Kỳ Bân đánh người, đó là chuyện rất đơn giản.
Nhưng hắn ta vẫn trơ mắt nhìn Hoàng Kỳ Bân ra tay đánh Lục Quy Hải, bởi vì, chỉ có như thế, mới có thể đạt đến hiệu quả mà hắn ta mong muốn nhất.
Đợi đến khi đầu cua Lục Quy Hải trước sau đã nở hoa hết, Mạnh Huyền Thông mới ra tay, ngón tay như ưng trảo, nhanh như chớp mà vồ tới.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không phải hạng ăn chay, trong nháy mắt đã đứng dậy, cánh tay vừa nhấc lên đã như xích sắt qua sông, chắn thẳng ở phía trước ưng trảo của hắn ta.
Một trảo này của Mạnh Huyền Thông, vậy mà lại không thể nắm lấy cánh tay đối phương, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Bả vai Tề Đẳng Nhàn vừa động đậy, cánh tay đã mang theo một loại kình lực xoắn ốc, còn cả người Mạnh Huyền Thông đã bị chấn đến nỗi phải lùi lại hai bước.
Advertisement
"Muốn động đến bạn của tôi sao? Vậy thì phải vượt qua cửa ải của tôi trước đã.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói, đứng ở bên cạnh Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ.
Có hắn ở chỗ này, dũng khí của Long Phi Vũ và Hoàng Kỳ Bân, không chỉ tăng lên gấp mười lần.
Người đàn ông chừng bốn mươi tuổi kia nheo mắt lại, đánh giá Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, ngạo mạn nói: "Không nghĩ tới ở đây còn có cao thủ như vậy, khó trách hai người trẻ tuổi kia dám làm càn như thế.”
Trần Tuấn Nghị thì âm thầm đổ mồ hôi, anh ta biết là ông lớn mập mập này đánh nhau rất được, nhưng mà, ở trước mắt ông lớn này, chính là cao thủ nổi tiếng ở phương Nam đo.
Nhiếp Thanh Sơn được mệnh danh là "Khoái Đao Vương", một tay cầm Bát Quái Đao, đùa giỡn một cái cũng đến mức xuất thần nhập hóa!
Trước mắt có muỗi hay là ruồi bay qua, ông ta đều có thể dùng một đao bổ thành hai nửa, có thể thấy được công lực cao siêu đến nhường nào.
Mặt Tề Đẳng Nhàn không chút thay đổi nhìn Nhiếp Thanh Sơn, thản nhiên nói: "Ông thì tính là cái gì, có tư cách gì mà dám đánh giá tôi?”
Lục Quy Hải từ trên mặt bàn bò dậy, đầu đầy máu tươi, nhe răng cười nói: "Tên nào cũng có cái gan chó to đùng thế, Hoàng thiếu à, cậu cũng lợi hại lắm đấy, dám ra tay với tôi! Hôm nay, cậu đánh tôi như thế nào, dù có thế nào thì tôi cũng chắc chắn sẽ trả đủ lại cho cậu! Cậu ra tay trước, đoán rằng người đứng đầu Hoàng thị cũng sẽ không có lý do gì để chối bỏ chuyện này đâu.”
Anh cũng là một người thông minh, vừa nói chuyện vừa lui về phía sau, miễn lại bị đánh cho thêm hai cái nữa.
Nhiếp Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh Mạnh Huyền Thông, nói: "Thiếu bang chủ, đấu tranh giữa các thế lực ở Hương Sơn của các người thì tôi không giúp được gì, nhưng để cho tôi bổ cái gã mập mạp này, thì không thành vấn đề!”
Mạnh Huyền Thông không khỏi cười ha ha, nói: "Được! Đã sớm nghe nói Khoái Đao Vương - Nhiếp sư phụ có đao nhanh như chớp giật, hôm nay, cũng vừa lúc để tôi được mở rộng tầm mắt!”
“Đại hội võ đạo Hương Sơn lần này vốn là cao thủ như mây, lại còn có cao thủ đứng đầu như Nhiếp sư phụ trợ giúp, muốn giết chết tên phản quốc Tề Đẳng Nhàn này, cũng càng dễ dàng hơn."
“Nhiếp sư phụ chỉ cần động thủ thôi, xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ lo!”
Tề Đẳng Nhàn sắc mặt cổ quái, hỏi: "Khoái Đao Vương? Đao của ông nhanh như thế nào?”
Tay áo của Nhiếp Thanh Sơn vừa động, trong tay đã có thêm một thanh đao.
Cao thủ dùng kiếm phần lớn sẽ có chiêu "Tàng Kiếm Thuật", mà cao thủ dùng đao, đương nhiên cũng sẽ có chiêu "Tàng Đao Thuật".
Nhiếp Thanh Sơn giấu một thanh đao to như vậy ở trên người, lại không ai có thể phát hiện ông ta đã giấu ở chỗ nào, đủ để thấy đao thuật của ông ta có chỗ rất cao siêu!
Đúng vào lúc này, có một con muỗi nho nhỏ bay qua trước mặt Nhiếp Thanh Sơn.
Ông ta hạ một đao xuống, động tác nhanh đến nỗi mọi người còn chưa kịp nhìn thấy ông ta đã rút đao ra chém như thế nào, đao đã trở lại trong vỏ đao rồi.
Mà khoa trương hơn chính là, con muỗi kia, đã bị cắt thành hai nửa, thi thể từ trên không trung chậm rãi rơi xuống đất...
Mạnh Huyền Thông nhìn thấy một màn này, trên mặt không khỏi toát ra vẻ đắc ý, vị "Khoái Đao Vương" này chính là cao thủ do hắn ta tự mình mời tới đấy!