Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1449: "Không có cửa đâu! Trừ khi anh chết đi!”




Dù sao, khí chất, dáng người, nhan sắc cùng nhau tồn tại, chỉ có thư ký Dương mới là tình yêu đích thực, những cô gái nước Kiệt Bành ở trung tâm massage này, cũng chỉ là để cho hắn mở rộng tầm mắt thôi, ngẫu nhiên thì thúc đẩy giao lưu hữu nghị quốc tế một chút mà thôi.
"Hả? Trở lại? "
“Vừa rồi, Mạc Văn Trường gọi điện thoại cho tôi, nói là bên câu lạc bộ đã có thể khởi công rồi, tất cả văn bản kiểm toán đã được thông qua hết."
Dương Quan Quan đang ngồi trong phòng khách uống cà phê, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn trở về, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Cô biết, đây nhất định là do Tề Đẳng Nhàn lừa Lục Quy Hải, thanh gươm treo trên người của Hoàng Văn Lãng đã rơi xuống, bây giờ người của Lục phái đã bắt đầu nghĩ biện pháp để tự bảo vệ mình rồi.
Lục Quy Hải tống tiền Long Phi Vũ hai tỷ, chuyện này đã gây ra náo loạn quá lớn, Hoắc Đa cũng là một người khôn khéo, không hề cho Lục phái co cơ hội đè chuyện này xuống, vừa mới xách người vào sở cảnh sát, đã lập tức tổ chức họp báo.
Long Phi Vũ ở bên kia cũng không hoang mang, lập tức mời phóng viên ở đế đô đang đi công tác ở Hương Sơn đến.
Làm như vậy, cho dù là ông trời có tới, nhất định cũng phải nghiêm tra đến cùng.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói: "Lúc trước Hoàng Văn Lãng còn gọi điện thoại cho tôi nói đến chuyện này, Mạc Văn Trường này thật ra cũng là một người thông minh, vừa nhìn thấy tình thế không đúng, đã lập tức thay đổi hướng gió.”
Dương Quan Quan lại cười lạnh nói: "Loại phái nửa vời như này này, nhất định phải cho dạy dỗ hắn ta một cách sâu sắc! Tôi chuẩn bị dùng việc rút vốn để uy hiếp, để cho lưỡi đao của người đứng đầu Hoàng thị chém nặng thêm một chút.” “Thế cũng tốt!” Tề Đẳng Nhàn Hớn hở gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Dương Quan Quan đã tuyên bố muốn rút vốn khỏi Hương Sơn, tuy rằng không nói rõ là vì sao, nhưng có một ít lời đồn lộ ra, tất cả đều hướng về phía Mạc Văn Trường.
Mạc Văn Trường sắc mặt trắng bệch, tự mình mang theo hai hộp quà tới xin lỗi, chỉ cầu xin Dương Quan Quan không nên xử hắn ta, giơ tay đánh khẽ.
Dương Quan Quan cười tủm tỉm nhìn Mạc Văn Trường, nói: "Làm sao mà tôi có thể xử anh được nhỉ? Mạc tiên sinh không cần nói giỡn đâu, tôi làm sao dám đấu với anh chứ?"
“Tôi đây chẳng qua là đọc tin tức ngày hôm qua, cảm thấy các nhà đầu tư từ nơi khác đến làm ăn ở Hương Sơn không an toàn, có khả năng bị tống tiền thôi."
“Cho nên, lúc này tôi mới muốn rút vốn!”
"Chuyện này không liên quan đến anh."
Mạc Văn Trường run giọng nói: "Dương tiểu thư, cho tôi một con đường sống có được không? Sau này tất cả các vấn đề của câu lạc bộ Du Thuyền, tôi bật đèn xanh hết, không cản trở dù chỉ một chút!”
Dương Quan Quan lại khoát tay áo, nói: "Không liên quan gì đến chuyện này cả, tôi chỉ cảm thấy rằng môi trường đầu tư không an toàn, cho nên chuẩn bị rút vốn thôi.”
Mạc Văn Trường nhất thời mặt xám như tro tàn, cắn răng nói: "Dương tiểu thư, tôi đã cúi đầu trước cô như vậy rồi, chuyện này cũng không cần phải quá tuyệt tình như vậy chứ?"
“Tuyệt tình? Lúc trước anh đã làm như thế nào, tự mình suy nghĩ thật kỹ đi. Tôi đây chẳng qua là vì an toàn tài chính của mình mà rút vốn thôi, đến miệng của anh, đã trở thành làm chuyện tuyệt tình?” Dương Quan Quan cười như không cười mà nhìn Mạc Văn Trường, giọng điệu dần dần trở nên lạnh như băng.
Tề Đẳng Nhàn lúc này mới từ trong phòng đi ra, nói: "Hả? Đây không phải là Mạc tiên sinh sao? Tôi đã nói gì với anh, anh quên mất rồi à?”
Mạc Văn Trường bụp một tiếng đã trực tiếp quỳ xuống, cầu xin nói: "Vì sự phát triển kinh tế trong tương lai của Hương Sơn, tôi đến cầu xin Dương tiểu thư ngàn vạn lần không nên rút vốn! Việc rút vốn của ngài, đối với kinh tế của Hương Sơn chúng tôi mà nói, chắc chắn là tổn thất cực lớn.”
Lời này nói rất đàng hoàng.
Dương Quan Quan lại lạnh lùng nói: "Không có cửa đâu! Trừ khi anh chết đi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng không khỏi cười lạnh.
Mạc Văn Trường cắn răng nói: “Ở chỗ của tôi có giữ chứng cứ phạm tội của hai cha con Trần Bá Hạ và Trần Hùng Phi!”
Thứ mà Mạc Văn Trường quản lý chính là một phần tài nguyên biển của Hương Sơn, có vật tư gì muốn ra muốn vào Hương Sơn, phần lớn đều phải vượt qua sự cho phép của hắn ta.
Loại nhân vật quyền cao chức trọng như hắn ta, vậy mà lại ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan nói ra những lời như vậy?!
Thoáng cái bán cả hai cha con của Long Môn ở Hương Sơn đi mất?
Dù sao thì, phản ứng đầu tiên của Tề Đẳng Nhàn chính là không tin.
"Phải vậy không? Anh có thì đưa trực tiếp cho người đứng đầu Hoàng thị đi, ông ta nhất định sẽ rất vui mừng, anh đến nói với chúng tôi làm cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi, thậm chí giọng điệu còn mang theo chút trêu tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.