"Để cho hắn đảm nhiệm vị trí Tổng giám mục khu vực phía Nam thì có gì không ổn? Ai dám có ý kiến?” Giáo Hoàng lẩm bẩm gì đó.
Giám mục phụ tá nói: "Bệ hạ, vậy ngài cũng phải làm cho các Hồng Y Giáo chủ tin tưởng Tề tiên sinh... Ừm, trên người Tề giáo chủ có linh hồn của tham tôn!”
Giáo Hoàng sửng sốt, sau đó ông ta trầm ngâm một lát: "Sức mạnh của Tham Tôn lớn vô cùng, ta tin hắn có thể cho chúng ta thấy được phương diện này.”
Giám mục phụ tá cũng không nói nữa, anh ta chỉ cảm thấy cách làm lần này của Giáo hoàng hơi không ổn.
Người Hoa Quốc vốn đã không tin vào Thánh Giáo, mà bây giờ họ lại chuẩn bị cho Tề Đẳng Nhàn, một tên Hoa Quốc nhậm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam!
Những Hồng Y Giáo chủ kia đều đã là những lão già ngoài bảy mươi hết cả rồi. Một đám người lăn lộn trong Thánh Giáo bao nhiêu năm mới có thể có được địa vị như vậy!
Vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người của Hoa Quốc, thậm chí còn là phần tử khủng bố, nhảy vọt lên trở thành Thủ lĩnh tối cao của Thánh Giáo khu vực phía Nam, đang đùa cái gì vậy?
"Cậu đi xuống đi." Giáo Hoàng phất tay: "Ta muốn nghỉ ngơi."
Giám mục phụ tá rời đi.
Giáo Hoàng thở dài, ông ta đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía giáo đường xa xôi, chậm rãi nói: "Hỡi Thánh Chúa duy nhất vĩ dại, không phải tín ngưỡng của con không đủ thành kính, mà là tên nhóc này... cho quá nhiều!"
Lại còn phải nói gì nữa sao?
Chưa gì đã đập ra bốn tỷ vàng khiến đầu lão Giáo Hoàng này hoa mắt chóng mặt!
Sau đó lại đập thêm một tỷ nữa...
Lần này Giáo hoàng bảo hắn tăng tiền, hắn cũng không chút do dự mà đập thêm một tỷ nữa.
Tính một chút, tiền mà Tề Đẳng Nhàn đập vào Thánh Giáo ước chừng đã lên tới sáu tỷ, mà càng quan trọng hơn là đó là đô la Mỹ!
Đô la Mỹ là loại tiền tệ có sức mua mạnh nhất trên thế giới này đấy!
Chỉ sáu tỷ đô la Mỹ có lẽ chưa thể khiến cho Giáo Hoàng bệ hạ lung lay và đưa ra thái độ kiên quyết như vậy, mà điều càng khiến cho ông ta cảm thấy yên tâm hơn đó là việc Tề Đẳng Nhàn hứa hẹn sẽ thông qua Trần gia ở Nam Dương xây dựng nên một giáo đường mang tính biểu tượng, giúp Thánh Giáo ở Nam Dương truyền đạo rộng rãi hơn.
Giáo Hoàng chính là thủ lĩnh của Thánh Giáo, mỗi một tín đồ đều là vây cánh của ông ta.
Tuy rằng tín ngưỡng của hắn chưa chắc đã thành kính như vậy nhưng để Tề Đẳng Nhàn đảm nhiệm chức Tổng giám mục khu vực phía Nam có thể đem đến cho Thánh Giáo hàng ngàn hàng vạn tín đồ!
Giáo Hoàng trầm tư một hồi, sau đó bắt đầu cho triệu tập các Hồng Y giáo chủ.
Các Hồng Y giáo chủ nghe Giáo Hoàng nói trên người Tề Đẳng Nhàn có linh hồn của Tham Tôn thì ai nấy đều khinh thường, họ cảm thấy điều này không có khả năng, làm sao mà linh hồn của Tham Tôn lại có thể giáng lên người một người Hoa Quốc được cơ chứ?
Ai cũng nghĩ rằng Tề Đẳng Nhàn đang mượn lực của Thánh Giáo để tẩy trắng cho bản thân!
Nếu hắn thật sự nhảy cóc thành nhân vật quan trọng của Thánh Giáo thì làm gì còn quốc gia nào dám liệt hắn vào danh sách phần tử khủng bố nữa? Điều đó khiến các giáo chủ thật muốn phun nước bọt dìm chết tên nhóc này!
Hơn nữa thanh danh của tên khủng bố Tề Đẳng Nhàn này cũng không phải dạng quá lớn, hắn cũng chưa đến mức cho máy bay đâm vào toà nhà nào đó hay lừa con nhà người ta đi đánh bom tự chế, hay là mấy chuyện tương tự thế.
Hắn cũng chỉ đánh chết Jimmy de Rothschild mà thôi, nếu không phải vì gia tộc Rothschild có ảnh hưởng vô cùng lớn, thêm cả Triệu gia ở sau lưng kích bác thì chỉ dựa vào việc này không thể cho hắn là phần tử khủng bố được.
Đến lúc đó Giáo Hoàng sẽ ban quyền trượng, rồi lại ban cho Tề Đẳng Nhàn một bộ Hồng Y(*), đã như vậy rồi thì còn ai dám coi hắn là phần tử khủng bố nữa?
(*) Trang phục được ban dựa vào tước vị của các giáo sĩ, thường là Giám mục.
Tề Đẳng Nhàn, người sắp gia nhập Thánh Giáo, chắp tay hành lễ chậm rãi nói: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Tuy con ở đây nhưng trái tim con luôn hướng về Hoa Quốc!”
Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, tên khốn này lại bắt đầu đùa giỡn rồi đó, mặt hướng về Giáo Đường lớn nhất thế giới mà miệng lại dám tụng Đạo giáo?