Đối với một tỷ mũi kim của nhà họ Lý, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình cũng nên quay trở lại Hương Sơn.
Ở Hương Sơn có rất nhiều người muốn lấy mạng Tề Đẳng Nhàn, ít nhất có hai ông chủ lớn là Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sênh muốn chém kẻ đã đánh chết con trai bọn họ thành trăm ngàn mảnh.
Nhưng mà người ta hiện tại đã là đại chủ giáo của thánh giáo khu vực phía Nam, không một ai dám hành động liều lĩnh vào lúc này.
Nếu có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng thì tốt, nhưng nếu đánh hổ không chết thì hậu quả sẽ không phải là điều mà bọn họ có thể chịu được.
Advertisement
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, Tề Đẳng Nhàn liền gọi điện cho Dương Quan Quan để hỏi xem cô ấy đang ở đâu và chuẩn bị đi tìm Dương Quan Quan.
Dương Quan Quán cười nói: "Tôi ở nhà chờ anh, tôi còn mang cho anh hai tín đồ đây.”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó hiểu, tín đồ gì cơ?
Đợi sau khi quay về biệt thự của Dương Quan Quan, hắn liền nhìn thấy hai người Dạ Ma và Oán Quỷ đang thờ tượng thánh ở trong sân.
" Mẹ nó, anh không phải là tín đồ Phật giáo sao?" Tề Đẳng Nhàn đá một cái sau mông Oán Quỷ, đạp hắn ta như chó ăn phân mà ngã xuống đất.
"Phật? Phật gì? Tôi rõ ràng là một tín đồ trung thành của thánh giáo mà. Điều duy nhất có thể khiến tôi rung động chính là ánh hào quang của thánh chủ mà thôi!" Oán Quỷ bò dậy, một mặt thần thánh nói: “Chỉ là giáo chủ nói rằng thế giới này bị vấy bẩn, tôi nhất định phải giết hết chúng sinh thì thế giới này mới trở nên trong sạch, sau đó tôi mới có thể trở về trong vòng tay của người được..."
Dạ Ma ho khan một tiếng, nói: "Nhị đương gia, tôi không giả vờ nữa, đã đến lúc thể hiện thân phận tín đồ thánh giáo hơn hai mươi năm của tôi!"
Nói xong lời này, hắn ta phanh ngực ra, bên trên xuất hiện một hình xăm, đó là giá chữ thập của thánh giáo.
Tề Đẳng Nhàn vừa nhìn thấy hình xăm này thì không khỏi dở khóc dở cười, chẳng phải đây là hình xăm mới hay sao? Có lẽ gần đây mới xăm đúng không?
"Sau khi hai người này nhìn thấy anh trở thành giáo chủ của thánh giáo, bọn họ lập tức tuyên bố sẽ đi theo thánh giáo!" Dương Quan Quan mặc một bộ đồ thể thao đơn giản bước ra khỏi phòng, cười một cách bất đắc dĩ.
Sau khi Dương Quan Quan bước lên, nhìn thấy vương trượng trong tay Tề Đẳng Nhàn, hai mắt cô ấy chợt sáng lên, đưa tay ra giật lấy.
Sau khi lấy được vương trượng, Dương Quan Quan giơ lên, quơ quơ mạnh hai cái rồi nói: “Cũng chẳng có ích gì!”
Tề Đẳng Nhàn đen mặt nói với Dương Quan Quan: "Tôn giáo không phải là học viện ma pháp. Đây chỉ là quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của giáo chủ mà thôi, nó không phải ma trượng!"
Dương Quan Quan thở dài đáp lại hắn: "Sáu mươi tỉ mĩ kim để mua được thứ này? Thật là hao huyết mà!"
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy thiệt, nhưng hắn có thể làm gì được? Ngoại trừ thánh giáo thì còn có tôn giáo nào có thể tẩy trắng được cái danh kẻ khủng bố của mấy anh đây chứ?
Oán Quỷ nói với Tề Đẳng Nhàn: "Kính thưa ngài đại chủ giáo, xin hãy làm lễ rửa tội cho tôi, rửa sạch tội lỗi và để tôi nghe phúc âm của thánh chủ..."
Dạ Ma cũng không chịu thua kém, hắn ta cũng quỳ xuống đất, nói: “Tôi muốn xưng tội với thánh chủ. Tôi có tội… Đại chủ giáo, xin hãy ban cho tôi ánh sáng để sau khi chết, tôi vẫn có thể trở về trong vòng tay của thánh chủ.”
Mí mắt của Tề Đẳng Nhàn giật giật, hắn giơ tay tát mỗi người cái tát nhớ đời.
"Ở Hương Sơn còn giáo đường, bản thân lại mẹ nó đi tìm thần phụ!" Tề Đẳng Nhàn không vui nói.
Trong lòng hắn còn đang cảm thấy khó chịu vì sáu mươi tỉ mĩ kim của mình đây, hai tên này lại đến đây vỗ loạn mông ngựa, vỗ đến móng ngựa luôn rồi, Tề Đẳng Nhàn có được sắc mặt tốt mới là lạ.
Ý định ban đầu của Dạ Ma và Oán Quỷ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đã trở thành đại giáo chủ rồi, vậy thì tín ngưỡng kia là đòn bảy không thể chê, bản thân cũng đi tin vào thánh giáo, ngày tháng về sau ở nhà tù U Đô không chừng có thể tốt hơn được.
Nhưng làm sao hai người bọn họ biết được Tề Đẳng Nhàn đã bỏ ra vô số mĩ kim để làm đại giáo chủ, máu thịt và trái tim của hắn đều đau đớn, đau đến mức hai quả trứng của Tề Đẳng Nhàn cũng đau...
Dạ Ma còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Oán Quỷ tóm lại, thấp giọng nhắc nhở hắn ta: "Sẽ bị đánh chết đấy!"
Dạ Ma run rẩy, ngay lập tức ngừng nói.
Đợi sau khi Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đi vào phòng, hắn ta mới quay sang Oán Quỷ hỏi: "Ý cậu là gì? Vỗ mông ngựa vỗ sai rồi sao? Chúng ta là tín đồ cùng giáo hội, cậu phải nhắc tôi đi.”
Oán Quỷ nói với vẻ mặt cổ quái: “Ai là tín đồ cùng giáo hội của cậu?”
"Chúng ta đều tin vào thánh chủ chứ sao!" Dạ Ma sửng sốt một chút, sau đó hắn ta cau mày.
“Thánh chủ là ai?” Oán Quỷ kinh ngạc hỏi.
Dạ Ma há hốc mắt miệng.