"Toàn bộ Quang Dương do quân sự hóa quản lý, ai có thể lẻn vào được đây?"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, hiện trưởng lại trở nên hỗn loạn.
Tạ lão gia tử lắc đầu thở dài nói: “Tên họ Tề kia bắt cóc Quý thiếu gia đã đòi bao nhiêu?”
"Hai tỷ!" Có người chú ý tới chuyện này lập tức trả lời.
"Vậy thì hai tỷ..." Tạ lão gia tử nói.
"Là đô la..." người này nói thêm.
Hai mắt Tạ lão gia tử tối sầm, tức giận đến suýt ngất đi, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì hai tỷ đô la!”
"Sao đây, năm phút đã trôi qua rồi. Không phải anh vừa nói muốn Tạ gia chúng tôi đổi ý sao? Sao vẫn chưa có phản ứng gì?"
Đợi năm phút, Tạ Thiên Lệ không khỏi chế nhạo Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy gia hỏa này chỉ đang uy hiếp Hà Lạc mà thôi.
Trên mặt Hà Lạc cũng hiện lên vẻ giễu cợt, ông ta lắc đầu nói: “Anh Tề chỉnh là tổng giám mục Thánh giáo, nói khoác mà không chuẩn bị bản thảo như vậy bị truyền ra ngoài không khỏi khiến người khác chê cười, cũng mất hết thể diện của Thánh giáo."
Trần Ngư không khỏi quay đầu liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tạ gia đã nhận ra điều gì đó, chuẩn bị từ bỏ Tạ Thiên Tiều?
Rốt cuộc, trong khoảng thời gian Tạ Thiên Tiều bị bắt giữ đến nay, tên Đồ Phu này thỉnh thoảng lại gửi các cuộc gọi video để đe dọa Tạ gia chuyển tiền.
Nếu không đưa tiền, hắn sẽ tìm mọi cách tra tấn Tạ Thiên Tiều, khiến mọi người trong Tạ gia đều kiệt sức.
Có lẽ Tạ gia có chút chán nản, không muốn bị tên Đồ Phu uy hiếp nữa...
Trần Ngư cảm thấy Tạ gia có tâm lý như vậy cũng không phải là chuyện không thể.
Phải biết, Đồ Phu là một kẻ lòng tham không đáy, trong tay có nhiều quân giới Tuyết Quốc đào thải như vậy, phần lớn đều là dùng tiền của Tạ gia mua.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Tạ Thiên Lệ vang lên, vừa nhìn thấy nhắc nhở cuộc gọi, cô ta lập tức kết nối, nói: "Alo, cha à? Hiện tại con đang nói chuyện với Hà tổng ở Hà gia. Có một tên ngốc xông tới nói là không cho Tạ gia chúng ta nhúng tay vào chuyện ở Hương Sơn đâu! Ha ha, thật buồn cười..."
Cha của Tạ Thiên Lệ ngắt lời cô ta, nói điều gì đó ở đầu bên kia của điện thoại.
Vừa nghe, sắc mặt Tạ Thiên Lệ trở nên khó coi, sau đó sắc mặt tái nhợt.
Hà Lạc cũng là người lang bạt nhiều năm như vậy, lập tức nhìn ra manh mối từ trên mặt Tạ Thiên Lệ, sau đó cảm xúc của ông ta cũng có chút bất ổn.
Ngược lại, Tề Đẳng Nhàn lại vững như một con chó già, cầm trà nóng trong tay, quay người lại nói cười với Trần Ngư về những chuyện vụn vặt.
"Tôi giúp cô giải quyết chuyện này, cô có nên chụp thêm một bộ ảnh chân dung gì đó để cảm ơn tôi không?" Tề Đẳng Nhàn như suy tư hỏi.
"Được, chỉ cần anh không sợ bị ghê tởm là được, giống như lần trước thì thế nào?" Trần Ngư cười đáp lại.
Trần Ngư này đúng là kẻ gian tà, lần trước đã mời một cô gái õng ẹo chụp ảnh và gửi cho Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy đã suýt nôn mửa.
Nghe Trần Ngư nói xong, Tề Đẳng Nhàn không khỏi khinh thường cô, có còn là bạn bè nữa không, chỉ chụp một bộ ảnh chân dung xem chân thôi mà cũng không cho!
Tạ Thiên Lệ rốt cuộc cúp điện thoại, Hà Lạc đã vội đến mức không chờ nổi hỏi: "Cô Tạ, xảy ra chuyện gì?"
Tạ Thiên Lệ nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mặt đầy tức giận gầm lên với Tề Đẳng Nhàn: "Đồ khốn nạn, anh có còn là người nữa không, dám cùng tính mạng của anh tôi để uy hiếp Tạ gia chúng tôi!"
"Anh trai tôi đã bị tên khốn Xion đó tra tấn thảm hại. Hơn nữa Tạ gia chúng tôi cũng đã cho nhiều tiền như vậy, anh còn không định buông tha anh ấy sao?"
"Cuối cùng thì anh có được cha mẹ sinh dưỡng hay không, sao lại làm ra loại chuyện khiến cả người với trời đều tức giận, trời tru đất diệt như thế!"
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nói: "Lúc trước Tạ gia các người giúp đỡ Triệu gia chèn ép cha tôi không phải rất sung sướng ư? Còn mời người bắt cóc tôi để uy hiếp cha tôi."