Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1520: "Con không tin!"




Trần Ngư nghe được câu phía sau, thật sự cảm thấy nó rất hưởng thụ, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tôn Dĩnh Thục là cao tầng của tài phiệt Thượng Tinh. Hơn nữa điều kiện của bản thân cũng thuộc về loại nhân vật đỉnh cấp. Trần Ngư so thân phận và khí chất mà không bị rơi xuống hạ phong có thể nói là trình độ tương đương. So sánh với người phụ nữ đối lập như vậy, Trần Ngư mới có thể tìm được chút cảm giác thành tựu nho nhỏ.
Hai người đang ăn cơm thì bất ngờ nhìn thấy Hoàng Văn Lang cùng gia đình từ trong phòng của nhà hàng bước ra.
Advertisement
Sau khi Hoàng Kỳ Bân nhìn thấy Trần Ngư ngồi đối diện với Tề Đẳng Nhàn, trong lòng không khỏi chửi bậy một câu, sau đó vẻ mặt trở nên méo mó.
Quả nhiên, ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi.
Trước đó Tôn phu nhân xuất hiện đã khiến Hoàng Kỳ Bân cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất trâu bò.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hại nước hại dân quá đáng như vậy của Trần Ngư khiến anh ta không khỏi ghen tị!
Chẳng trách tên khốn này đánh giá những cô nàng ở trung tâm massage chỉ ở mức trung bình. Trước đó còn cho ràng anh chỉ giả vờ khoe khoang nhưng bây giờ xem ra mình mới chính là gã hề.
Hoàng Kỳ Bân ghen ghét đến hoàn toàn thay đổi mà mặt Hoàng Tình Ca lại đỏ bừng vì tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi. Đều do anh trai xấu xa này của mình đã dạy hư cảnh ngục Tề Đẳng Nhàn thuần khiết. Hiện tại đang có xu hướng trở thành một kẻ cặn bã!
Hoàng Văn Lãng cười đi tới chào hỏi: "Giám mục Tề, thật trùng hợp!"
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, bắt tay Hoàng Văn Lãng nói: "Thị trưởng Hoàng, ông cũng ở đây à?"
Hoàng Văn Lãng cười nói: “Tôi được bạn bè mời tới ăn cơm. Bình thường ở một mình, tôi sẽ không đến những nơi cao cấp như vậy, kẻo có người nói tác phong của tôi xa hoa.”
Nhất cử nhất động của Hoàng Văn Lãng đều thể hiện bộ mặt của Hương Sơn, tuy ông ta ở trong biệt thự lớn nhưng dù sao cũng là do Hoàng Văn Đào đưa cho, dặn dò rõ ràng người ngoài đừng hối lộ, nhà mình có rất nhiều tiền. Nhưng nếu ngày thường có tác phong xa hoa lãng phí thì cũng khó tránh khỏi bị người đời lên án.
"Ồ, đây là cô Trần Ngư, đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị. Chắc thị trưởng Hoàng đã nghe nói đến danh tiếng của cô ấy từ lâu, nhưng ông chưa gặp cô ấy phải không?" Tề Đẳng Nhàn cười giới thiệu với Hoàng Văn Lãn.
"Hả? Thì ra là cô Trần. Tôi thật sự ngưỡng mộ tên tuổi của cô từ lâu rồi!" Hoàng Văn Lãng sửng sốt, sau đó mỉm cười.
"Không có gì, Thị trưởng Hoàng. Thật vinh dự cho tôi được gặp ông hôm nay." Trần Ngư cũng lịch sự chào hỏi.
Hoàng Kỳ Bân cảm giác như axit trong bụng sắp trào ra khỏi mũi, dù cô ấy có xinh đẹp như vậy, dáng người chuẩn như thế nào thì cũng có thể chịu được nhưng cô ấy lại là đại tiểu thư của Nam Dương Trần thị sao?
A a a a... Tên khốn họ Tề kia dựa vào cái gì? Quả thực sẽ không được chết tử tế!
Tề Đẳng Nhàn bất động thanh sắc vỗ bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của Hoàng Kỳ Bân, thấp giọng trích dẫn nội dung thánh điển: "Đừng ham hư danh, làm cho nhau tức giận, cho nhau ghen ghét!"
Hoàng Văn Lãng trò chuyện với Trần Ngư một lúc, hỏi về tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị rồi chuẩn bị rời đi.
Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư muốn tiếp tục ăn nên không tiễn nữa.
Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, Hoàng Văn Lãng nói với Hoàng Tình Ca: “Chắc con cũng nhìn ra, thằng nhóc này rất tâm cơ. Làm người thì không tồi nhưng không thể toàn tâm toàn ý với một người. Ngay cả đại tiểu thư của Trần gia cũng có quan hệ như vậy với nó. Con tranh giành thì được gì chứ?”
"Con không tin!"
"Trước kia anh ấy chỉ là một cảnh ngục ở một nơi nhỏ mà thôi, đầu óc rất đơn giản."
"Đều do anh trai con. Nếu không phải anh trai con dạy hư anh ấy thì anh ấy sẽ không thay đổi thành người như vậy đâu!"
Hoàng Tình Ca bĩu môi không vui nói, cảm thấy nam thần thuần khiết trong đầu mình đã bị Hoàng Kỳ Bân làm hư hỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.