Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1527: Chân của anh bị sao vậy?"




Anh ta chống gậy, dưới sự nâng đỡ của cảnh ngục đi ra khỏi máy bay.
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang chờ ở cửa sân bay, khóe miệng Tham Lang liên tục run rẩy, nói với hai cảnh ngục bên cạnh: "Trước kia tôi không ra gì nhưng hiện tại tôi muốn làm một người tốt. Xin hai vị lập tức đưa tôi trở về nhà tù, để thân thể và linh hồn của tôi nhận được mài giũa và gột rửa!"
"Thực xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát."
Hai cảnh ngục trầm giọng nói, kéo tay Tham Lang, dường như là bế anh ta đi về phía lối ra.
Khi đối mặt với Tề Đẳng Nhàn, chân của Tham Lang không khỏi mềm nhũn, lòng nhủ rằng lúc trước mình không nên tìm đường chết như vậy.
Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy chiếc chân gãy của Tham Lang, anh không khỏi nha một tiếng, sau đó hỏi: "Chân này bị sao vậy?"
Advertisement
Một cảnh ngục cười nói: “Anh ta không nghe lời nên Đại đương gia đã đánh gãy một chân của anh ta.”
Một cảnh ngục khác không khỏi nhếch mép cười, tên Tham Lang quả thực chính là tự chịu diệt vong. Tề Bất Ngữ nói mà dám không nghe? Vậy không phải là tìm cái chết sao?
"Tham Lang à, đã lâu không gặp." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nhìn Tham Lang, nhìn từ trên xuống dưới, tựa hồ đang có dự định gì xấu.
"Nhị đương gia, cứ gọi tôi là tiểu Lang Lang là được." Tham Lam cười nịnh nọt nói: "Có thể nhìn thấy Nhị đương gia, trong lòng tôi dâng lên hưng phấn, giống như được sinh ra lần nữa."
Cảnh ngục nói: "Hả? Không phải cậu vừa cầu xin chúng tôi đưa cậu về sao? Cậu nói muốn làm người tốt!"
Lòng Tham Lam tự nhủ, nhóm vương bát đản nhà tù U Đô này thật thích bán đồng đội!
"Làm sao có thể? Tôi tới Hương Sơn để tiếp nhận lễ rửa tội của Nhị đương gia. Nhị đương gia hiện tại là tổng giám mục, nếu có thể tắm rửa trong ánh sáng của Thánh Chủ chắc chắn sẽ như được sinh ra lần nữa!" Tham Lang nghiêm túc nói.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy cười nhạo một tiếng, sau đó để ba người lên xe, chuẩn bị sắp xếp cho Tham Lang ở nhà Dương Quan Quan trước.
Tên Tham Lang này đã bị gãy chân, Dương Quan Quan trấn áp anh ta cũng không thành vấn đề, hơn nữa dưới chân còn có xiềng xích điện tử, chỉ cần không nghe lời, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nổ tung.
Tham Lang cảm thấy lần này mình quá nửa là dữ nhiều lành ít. Sau khi giúp Tề Đẳng Nhàn xong xuôi cũng không biết tên không nói võ đức này có dùng chiêu tá ma giết lừa với mình nữa hay không...
Dù sao thì anh ta cũng rất sợ hãi.
"Nhị đương gia, vì sao lại gọi tôi đến Hương Sơn?" Tham Lang không khỏi thận trọng hỏi.
"Tổ chức thế giới ngầm mà cậu thành lập lúc trước có phải tên là Quần Lang không?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Tham Lam sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, Quần Lang là do một mình tôi thành lập. Hơn nữa một trong chín thành viên cốt lõi còn là thủ hạ của tôi..."
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tổ chức này của cậu hình như có danh tiếng khá tốt.”
Tham Lang không khỏi tự mãn, nói: "Đương nhiên, năm đó chúng tôi là tồn tại đáng sợ, chúng tôi con có thể đánh cắp đầu đạn hạt nhân của Tuyết Quốc!"
Hai tên cảnh ngục không khỏi cười lạnh, khoe khang cái rắm gì thế, còn không phải bị Nhị đương gia thu thập thành một con chó husky à?
Không lâu sau, họ đến căn biệt thự mà Dương Quan Quan mua ở Hương Sơn.
Dương Quan Quan hôm nay không đến câu lạc bộ, nhìn thấy Tham Lang tới, không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Hả? Đây không phải là anh Tham Lang sao? Chân của anh bị sao vậy?"
"Cậu ta không nghe lời, bị cha tôi đánh gãy." Tề Đẳng Nhàn cười nói.
Tham Lang được xem như là người không an phận nhất ở trong nhà tù U Đô. Nếu để anh ta tìm được cơ hội chạy trốn hoặc cơ hội tạo phản thì anh ta tuyệt đối không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.