Lý Vân Uyển suy nghĩ lung tung trong lòng một đợt, sau khi chủ động tính tiền cùng Tề Đẳng Nhàn rời khỏi quán cơm.
Nói là chuẩn bị đến “Vân Đỉnh Thiên Cung” uống rượu, nhưng liệu có mượn danh uống rượu để thực sự xảy ra chuyện gì hay không còn chưa biết được.
Vừa đi ra khỏi cửa quán cơm không bao lâu, một chiếc xe Mercedes - Benz phóng đến từ chỗ ngã ba, sau khi vào bãi đỗ xe cũng không giảm tốc độ, mạnh mẽ lao vụt đến.
Trong đầu Tề Đẳng Nhàn đang nghĩ ngợi mấy chuyện lung ta lung tung, chờ đến khi phản ứng lại, Mercedes - Benz đã tới gần rồi.
Lý Vân Uyển nhìn thấy xe hơi lao nhanh đến, đầu óc đều trở nên ngây ngốc, trống rỗng.
Trong nháy mắt nguy hiểm lại gần, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết lên, trên đầu nổi một tầng da gà, lập tức tỉnh táo, một tay kéo Lý Vân Uyển, chân dung Bát Quái Bộ tránh sang một bên.
Mercedes - Benz lướt qua sát gần hai người, thậm chí luồng gió tạo ra lúc đi qa còn thổi bay góc áo của bọn họ.
“Không có việc gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Vân Uyển, đen mặt hỏi.
“Không… Không có việc gì! Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, cũng may anh phản ứng nhanh, nếu không…” Lý Vân Uyển vẫn còn cảm giác sợ hãi trong lòng, sắc mặt tái nhợt, những suy nghĩ kiều diễm và ái muội trong đầu lập tức biến mất không thấy.
Chiếc xe này tới quá không đúng lúc, hơn nữa cũng quá nguy hiểm!
Thậm chí, sau khi chiếc xe này nhìn thấy có người cũng không giảm chút tốc độ nào, cứ như vậy mà phóng đến đây! Nơi này cũng không phải đường lớn, mà là bãi đỗ xe của quán cơm!
Sau khi chiếc xe kia lướt qua hai, lúc này mới dừng lại, trên xe có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da đẩy cửa bước xuống, hắn khinh miệt mà quét hai người liếc mắt một cái, nói: “Lần sau chú ý một chút.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này liền tức đến nổ mũi, vừa rồi hắn và Lý Vân Uyển suýt nữa trực tiếp bị chiếc Mercedes - Benz này đụng phải, sau khi người này xuống xe một câu xin lỗi cũng không có, còn bảo bọn họ chú ý một chút?!
Trên ghế sau của chiếc xe có hai mỹ nữ đi xuống theo, nhìn có hơi quen mặt, hình như đã từng diễn phim điện ảnh hoặc truyền hình nào đấy.
“Cậu Dương, người ở tỉnh Đông Hải các anh đều không có mắt như vậy sao? Thấy xe tới cũng không biết né tránh à?” Một vị mỹ nữ mở miệng hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu.
“Đúng thế, tâm trạng rất tốt khi tới nơi này ăn cơm của chúng ta suýt chút nữa bị hai kẻ không có mắt này làm hỏng rồi!” Một vị mỹ nữ khác cũng mở miệng nói.
Sau khi Lý Vân Uyển ngẩn người một lúc liền giận sôi máu, cả giận nói: “Rõ ràng là các người lái xe suýt nữa đâm chết chúng tôi, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu chúng tôi?”
Dương Văn Khải liếc hai người một cái, tiện tay móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, xoạt xoạt xoạt viết lên trên sáu chữ số, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, các người ăn vạ nhưng tôi cũng lười dây dưa với các người.” .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Một trăm nghìn này cho các ngươi, tự mình đi mua chút gì ăn ngon uống ngon đi, đừng tới phiền tôi nữa!”
“Bây giờ tôi đang vội hộ tống hai vị mỹ nữ.”
Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp ném chi phiếu xuống.
Tờ chi phiếu kia rơi trên mặt đất, Dương Văn Khải cười cười, quay đầu nói với hai vị mỹ nữ: “Chúng ta đi vào thôi, đây chính là quán cơm nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, lát nữa lại uống hai ly.”
Khi nói chuyện, trong miệng hắn phả ra mùi rượu.
“Anh… Anh…Anh… Anh có ý gì?”
“Anh lái xe nhanh như vậy, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, một câu xin lỗi cũng không có? Ai hiếm lạ một trăm nghìn tiền bẩn kia của anh?”
“Còn nữa, trong miệng anh toàn là mùi rượu, rõ ràng là lái xe sau khi uống rượu, sao lại ngược lại thành chúng tôi không đúng rồi?”
Lý Vân Uyển cũng vô cùng tức giận, cảm thấy một ngày vui vẻ đã bị gã lái xe Mercedes - Benz này phá hỏng rồi,chống nạnh tức giận mắng.
Hai mỹ nữ kia khinh thường nói: “Ăn vạ một trăm nghìn còn chưa đủ? Đúng là lòng tham không đáy mà!”
Dương Văn Khải nhíu mày nói: “Một trăm nghìn là được rồi, đừng không biết tốt xấu!”
“Một trăm nghìn này anh cầm về đi, sau đó đứng yên ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đâm chết anh.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm khom lưng nhặt tờ chi phiếu lên, nói với Dương Văn Khải.
Sau khi Dương Văn Khải nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nói: “Tiểu tạp chủng, cậu nói cái gì?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Nghe không hiểu tiếng người à?”
“Cậu Dương, người này thật kiêu ngạo, vậy mà lại dám nói chuyện với anh như vậy?”
“Không ngờ ở tỉnh Đông Hải lại vẫn còn có người dám gây chuyện với cậu Dương như này!”
Dương Văn Khải bị Tề Đẳng Nhàn mắng ngay trước mặt hai minh tinh nhỏ mà bản thân dẫn đến, mất hết cả mặt mũi.
“Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ biển số xe của ông đây!” Dương Văn Khải lạnh giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn qua, thấy toàn là số không, cuối cùng là một số một.
Người có thể sử dụng biển số xe loại này phần lớn đều có bối cảnh trong chính phủ, hơn nữa còn thuộc loại bối cảnh nhất định không nhỏ!
Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, biển số xe này hình như chuyên dành cho các sếp ở tỉnh…
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Dáng vẻ hình như rất lợi hại!”
“Người này có phải là cái đồ quê mùa hay không, nhìn không hiểu biển số xe của cậu Dương à? Ha ha…” Một minh tinh nhỏ nhịn không được nhếch miệng cười trộm, vẻ mặt chế nhạo.
“Chắc là tên nhà quê chưa từng thấy qua việc đời, cậu Dương, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi vào ăn cơm.” Một minh tinh nhỏ khác cũng lắc đầu, châm chọc nói.
Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: “Đây là biển số xe chuyên dụng của người trên tỉnh, hơn nữa còn là cái kiểu đứng đầu ấy, chúng ta đừng đụng chạm vào, dù sao cũng không có bị thương.”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không phải vấn đề bị thương hay không bị thương, mà là vấn đề hắn đã làm sai, nên xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng bị sợ hãi, tôi rất khó chịu!”
Dương Văn Khải cười nhạo một tiếng, nói: “Bạn gái cậu nói không sai, cậu không thể chọc vào tôi.”
“Xem ra, bạn gái của cậu tinh mắt hơn cái đồ ngu nhà cậu nhiều!”
“Bây giờ, nâng chi phiếu của tôi rồi quỳ xuống, mang ơn đội nghĩa tao, tôi có thể coi như cậu chưa từng nói những lời này.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi ngẩn người, con mẹ nó, đám kia hung thần ác sát đang bị giam trong ngục cũng không ngang tàng bằng cái tên này đâu?
“Đừng nói chiếc xe của tôi chỉ suýt chút nữa đụng vào các người, dù cho là đâm chết các người cũng là vì các người xứng đáng!”
“A…… Không đúng, phải nói là phần mộ tổ tiên của các người bốc lên khói xanh.”
“Bởi vì, có thể bị xe của tôi đâm chết, quả thực chính là vinh hạnh của các người!”
Dương Văn Khải nhàn nhạt mà nói, cứ như đang trình bày một chân lý từ cổ chí kim chưa hề thay đổi, Tề Đẳng Nhàn nghe được lại sửng sốt một chút.
Lý Vân Uyển rất tức giận, sao lại có người bá đạo như vậy? Nhưng mà bối cảnh của đối phương chỉ sợ là không nhỏ, cô ta cũng không muốn trêu chọc vào, kéo Tề Đẳng Nhàn, muốn hắn nhân nhượng cho xong chuyện.
“Đúng vậy, cũng may các người trốn nhanh! Nếu không chiếc xe này mà có vết xước nào, bán cả hai người cũng không đền nổi.”
“Hừ, nếu các ngươi đụng hỏng xe của cậu Dương, hôm nay chắc chắn không tha cho các người!”
Haiminh tinh nhỏ đi theo Dương Văn Khải cũng đều đầy mặt kiêu ngạo, thậm chí cảm thấy hai người bị đâm chết cũng không quan trọng, ngược lại nếu va chạm làm hỏng xe chính là tội ác tày trời.
Tề Đẳng Nhàn kéo tay Lý Vân Uyển ra rồi đi lên phía trước.
Dương Văn Khải nói: “Hai cô ấy nói không sai, xe của tôi không phải thứ các người có thể chạm vào, tôi càng là tồn tại mà các người không trèo lên nổi.”
“Tôi chấp nhận cho các người một trăm nghìn, hoàn toàn là vì tâm trạng của tôi hôm nay rất vui vẻ, lười so đo với hai con kiến các người.”
“Còn không nhanh chóng quỳ xuống, cảm tạ ơn nghĩa của tôi?!”