*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong doanh nghiệp quy mô lớn, chỉ cần điều tra kỹ càng, ở một mức độ nào đó đều có thể phát hiện ra một số vấn đề, không thể nào sạch sẽ như hoa sen trắng được.
Huống chi tàu thuyền Lôi thị đi lên từ thời kỳ hỗn loạn đó. Hơn nữa còn độc quyền ngành vận tải biển trong một thời gian. Nếu thật sự muốn tiến hành điều tra kỹ càng thì sẽ có rất nhiều vấn đề.
Nếu những vấn đề này bị lộ ra ngoài, Lôi gia căn bản là không khả năng bảo vệ tàu thuyên Lôi thị.
Kamiyama Yui của hội Huyền Dương cũng xuất hiện, mỉm cười nói với Lôi Chấn Lân: "Nhị thiếu gia, hội Huyền Dương của chúng tôi sẽ đưa ra giá cả và điều kiện tốt nhất, hy vọng Lôi gia có thể nghiêm túc cân nhắc!"
Lôi Chấn Lân nhìn cô ta một cái, không nói gì. Cha ông ta là Lôi Thiên Tứ không thích người Kiệt Bành nên đương nhiên ông ta cũng không thích bọn họ.
Cuộc họp báo lần này của đình gia sẽ công bố về tương lai của tàu thuyền Lôi thị, vốn đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ bên ngoài, đặc biệt là những người như Lý Toàn Trân và Kamiyama Yui, những người này thèm muốn muốn cổ phần của tàu thuyền Lôi thị. Đương nhiên còn có cả những gia tộc lớn đến từ Đế Đô cũng đang nhìn chằm chằm.
Advertisement
Tàu thuyền Lôi thị sẽ đầu hàng và thừa nhận thất bại hay sẽ ngoan cường chống cự và chiến đấu với mọi người đến cùng đều tuỳ thuộc vào hôm nay.
Những người như Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh, Lục Thái và Nghiêm Mộc Long cũng lần lượt xuất hiện, khung cảnh nhất thời trở nên rất sôi động.
Ngọc Tiểu Long cũng xuất hiện, cô mặc một bộ vest đen, không mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy, trang điểm lại đơn giản nhưng lại khiến cô trở thành người bắt mắt nhất trong hiện trường.
Có một số người trời sinh làm nhân vật chính, Ngọc Tiểu Long đại khái cũng là một trong những người này.
Sau khi Ngọc Tiểu Long đến, Trần Ngư, Dương Quan Quan, Tôn Dĩnh Thục và những nhân vật quan trọng khác liên quan đến Tề Đẳng Nhàn cũng xuất hiện trên sân khấu.
Tốt lắm, cũng may Từ Ngạo Tuyết không có ở đây, nếu không, với tính tình của mình, cô ta nhất định sẽ gây chuyện, biến buổi họp báo của Lôi gia thành tràng cảnh địa ngục.
"Hừ, không ngờ con khốn Ngọc Tiểu Long kia cũng đến." Nghiêm Mộc Long nheo mắt: "Nếu lần trước không phải cô ta kiềm chế Triệu Hồng Tụ thì Tề Đẳng Nhàn có mười mạng cũng không đủ để chơi."
Cái chết của Nghiêm Động đương nhiên khiến Nghiêm Mộc Long rất đau lòng, tuy nhiên, việc Nghiêm Động làm đã đi quá xa, không nên làm lớn chuyện. Bên phía Nghiêm gia chỉ có thể một sự nhịn chín sự lành.
"Không ngờ rằng Ngọc tướng quân sẽ tới, nhưng kết quả hôm nay không quan trọng. Kết cục cuối cùng của tàu thuyền Lôi thị chỉ sợ sẽ khiến Ngọc tướng quân rất thất vọng." Lục Thái đi tới trước mặt Ngọc Tiểu Long, bình tĩnh nói.
"Một người hầu như cô không có tư cách nói chuyện với tôi, cút ngay!" Ngọc Tiểu Long không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Lục Thái cứng đờ, chậm rãi nói: "Nghe đồn Ngọc tướng quân kiêu ngạo, xem ra quả nhiên không phải lời đồn. Chỉ là tôi không biết Ngọc tướng quân kiêu ngạo như vậy, sao lại..."
Lúc này Trần Ngư kinh ngạc nói: "Không thể nào, không thể nào? Xã hội phong kiến này đã trôi qua bao nhiêu năm, sẽ không còn ai bán mình cho người khác chà đạp để làm hầu gái chứ?"
Dương Quan Quán cũng hùa theo nói: "Hả? Xã hội hiện đại còn có người hầu sao? Là loại thông phòng sao? Thời phong kiến, người hầu đều bị đại quan quý nhân đưa qua đưa lại, giống như xe bus. Không biết bây giờ có còn giống thế nữa không?”
Nếu người khác châm chọc mình như vậy, đương nhiên Lục Thái sẽ không quan tâm.
Nhưng Trần Ngư là nhân vật quan trọng, lại là một người phụ nữ cực kỳ ưu tú. Cô ấy châm chọc như vậy lại còn có Dương Quan Quan làm chân chó đồng tình, lập tức khiến cho Lục Thái cảm thấy đầu óc có chút nổ tung.
"Quan Quan, cô không hiểu rồi, hiện tại xe bus đều dùng riêng." Trần Ngư cười nói.
Lục Thái tức giận đến chết khiếp, cười lạnh nói: “Các người hiện tại cứ nói đi, cũng chỉ có thể khoe khoang trên mồm mà thôi! Chờ Lôi gia sụp đổ, tôi xem làm sao các người còn có thể cười được nữa.”
Ngọc Tiểu Long đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn Lục Thái với thái độ khinh thường hơn cả khinh thường, ánh mắt đó còn quá đáng hơn cả lúc miệt thị Tề Đẳng Nhàn ở cửa nhà tù U Đô...
Cô rất khinh thường loại người chà đạp nhân phẩm của mình.
"Loại người hèn hạ rác rưởi, đừng ồn ào ở bên tai tôi, lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ giết cô!" Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.