*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáo hoàng để trợ lý lấy thẻ ngân hàng, sau đó ông ta thở dài với Tề Đẳng Nhàn và nói: "Cầm đi đi, nhưng đừng cho bất kỳ người ngoài nào xem. Những gì được ghi ở đây là bí mật cốt lõi của thánh giáo ta!"
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đắc ý, quả nhiên, anh đã kiếm được nhiều tiền cho Giáo hoàng như vậy, trở thành tri kỷ của Giáo hoàng, thậm chí còn sẵn lòng cho anh xem những bí mật cốt lõi của Thánh giáo!
Trong tấm thẻ ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn kia vẫn còn số tiền hàng chục triệu đô la.
Sau khi có được “sách ma pháp” này, anh nóng lòng muốn nghiên cứu nó…
“Chúng ta hãy quay trở lại Thiên Chúa quốc đi!” Giáo hoàng nháy mắt với trợ lý của mình.
Sau đó, Giáo hoàng lên máy bay trở về Thiên Chúa quốc cùng ngày hôm đó, không cho Tề Đẳng Nhàn cơ hội hối hận về quyết định của mình.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghiên cứu trong vài giờ, thử tất cả các chú ngữ trong "Sách ma pháp", anh nhận ra rằng mình đã bị ông già này lừa dối.
"Ông đây suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ! Giáo hoàng này...Được....Đức giáo hoàng tâm nhãn quá xấu rồi." Tề Đẳng Nhàn tức giận đến mức tay cũng run lên, hận không thể xé rách cuốn "Sách ma pháp" này.
Muốn đến gặp Giáo hoàng để tính sổ thì người ta đã lên máy bay rồi, mình có chắp cánh cũng không đuổi theo nổi. Phải nói là gừng càng già càng cay.
Việc Tề Đẳng Nhàn bị lừa lần này không thể trách anh không có IQ mà là do thân phận của Giáo hoàng quá khí thế và bí ẩn. Hơn nữa thánh giáo vốn đã sở hữu thứ có sức mạnh siêu nhiên như nước thánh, điều này khó tránh khỏi khiến cho Tề Đẳng Nhàn bị lừa lần này. Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ liệu có thực sự có ma pháp nào đó không...
Anh biết sau này nếu đi gây chuyện với Giáo hoàng, người ta cũng nhất định sẽ không nhận lỗi, thậm chí sẽ trách móc ngược lại là anh không đủ ngoan đạo, do đó không thể hiểu được nội dung cuốn sách. Sau đó, ông ta sẽ yêu cầu nộp một số tiền để tỏ lòng thành kính...
Khi biết Tề Đẳng Nhàn, một kẻ suốt ngày lừa tiền bị Giáo hoàng lừa lại một phen suýt nữa làm Dương Quan Quan cười đến vỡ bụng. Không phải là vui sướng khi người gặp họa mà là thật sự không nhịn được...
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu chuyện này lan ra, danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại suốt đời nên đã giao trách nhiệm cho Dương Quan Quan không được nói cho ai biết chuyện đó.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp lấy lại số tiền này." Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng, muốn nhìn xem nơi nào có cơ hội kinh doanh.
Dương Quan Quan khịt mũi coi thường ý tưởng của anh, anh đang tìm kiếm cơ hội kinh doanh sao? Đây rõ ràng là tìm xem ai dễ lừa gạt mới đúng?
Đang lúc suy nghĩ thì người của Quý gia đã tới gửi thiệp mời.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy lời mời, anh không khỏi sửng sốt, sau đó nghe thấy đối phương nói rằng anh là người đầu tiên nhận được lời mời.
Vì vậy, anh thở dài.
Dương Quan Quan nhịn không được hỏi: "Thở dài là có ý gì?"
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quý gia gửi thiệp mời cho anh đầu tiên, bọn họ rõ ràng muốn có quan hệ tốt với anh! Nếu bọn họ có quan hệ tốt với anh, làm sao anh có thể giàu lên chỉ sau một đêm?”
Dương Quan Quan bỗng nhiên dở khóc dở cười, nói: "Hóa ra anh vẫn luôn thương nhớ đến Quý gia? Em thật sự không còn gì để nói..."
Tề Đẳng Nhàn tùy ý xua tay, cảm thấy có chút chán nản, tựa hồ ở Hương Sơn này đã không còn cơ hội làm ăn gì đáng nói, nên giải quyết chuyện này rồi rời đi càng sớm càng tốt.
Trong lúc anh đang lo lắng, Đồ Phu đã gọi điện cho anh và nói rằng Tạ gia lại cử người đến Quang Dương, chính là người lần trước đã mất một quả thận.
"Lấy chút máu rồi bảo bọn họ lăn về đi!" Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.
"Bọn họ nói sẽ dùng một tỷ đô la để đổi lấy Tạ Thiên Tiều, một tay giao người, một tay giao tiền." Đồ Phu vội vàng nói.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Một tỷ đô la sao? Tài sản của Tạ gia không thua gì Quý gia. Họ biết tôi đã nhận được bao nhiêu từ Quý gia. Đây là coi thường tôi à?"
"Đi, cắt một quả thận của Tạ Thiên Tiều, để người kia mang về đế đô!"
"Loại giao dịch không thành ý này không nói cũng được!"
Đồ Phu nói: “Trước đây đã cắt một cái, cậu ta chỉ còn lại một cái thôi…”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy cũng cắt!”
Đồ Phu cúp điện thoại, một lúc sau lại gọi lại, nói: “Đối phương đồng ý bổ sung thêm năm trăm triệu đô la.”
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Hơn năm trăm triệu, xem thường ai chứ? Cắt luôn thận của người này đi!"
Đồ Phu gọi lần cuối và nói rằng bên kia sẵn sàng trả 2 tỷ.
Tề Đẳng Nhàn ước tính hai tỷ có lẽ là điểm mấu chốt của Tạ gia, dù sao anh cũng nhận được số tiền như vậy từ Quý gia, Tạ gia cũng không thể coi tiền như rác được.
"Vậy thì hai tỷ, Tạ Thiên Tiều trả lại cho bọn họ đi. Đứa nhỏ này dù sao cũng vô dụng. Ở Quang Dương mấy tháng qua là một bóng ma mà cả đời cậu ta cũng không thoát ra được."
Hai tỷ đô la, Tề Đẳng Nhàn đủ hào phóng để Đồ Phu cầm 1 tỷ, anh và Trần Ngư mỗi người chia ra năm trăm triệu.