*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ: Tử Vũ là một học trò của Khổng Tử, có tướng mạo xấu xí, khi lần đầu tiên Tử Vũ đến xin học Khổng Tử, Khổng Tử dựa vào vẻ ngoài của Tử Vũ mà đánh giá học trò này không có tài năng, nhưng sau khi Tử Vũ nhập môn làm đệ tử của Khổng Tử, không ngừng học tập và nâng cao tài đức. Sau này Tử Vũ trở nên nổi tiếng và thu nhận được rất nhiều học trò. Khi Khổng Tử biết được Tử Vũ thành danh, cảm thán rằng: “Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ”, nghĩa là dựa vào diện mạo bên ngoài để đánh giá con người, kết quả đánh giá sai Tử Vũ. Sau này người xưa dùng câu này để nói rằng không thể hoàn toàn nhận biết một người nào đó nếu chỉ thông qua vẻ bề ngoài của anh ta. -Nguồn: Chùa Phong Hanh-*
Dương Quan Quan lặng yên không một tiếng động từ cửa văn phòng chuồn gấp, không dám nhìn tiếp, nếu mà bị phát hiện, sau này gặp mặt chắc chắn sẽ rất khó xử.
"Trời ơi, việc này thật là kích thích mà..."
"Vân Uyển vậy mà lại đi quyến rũ chồng của Mộng Mộng?"
"Mộng Mộng không phải nói Tề Đẳng Nhàn này không có bản lĩnh gì sao, chẳng qua chỉ là một giám ngục nho nhỏ ngồi ở đáy giếng dính chút vận may thôi mà?"
"Tầm mắt của Vân Uyển không hề kém bất cứ ai, sao có thể để ý một người như vậy chứ?"
Trong đầu Dương Quan Quan toàn là hoảng hốt, bị hình ảnh ấy đập vào mắt khiến cô ta có hơi không thể tin vào mắt mình!
Nếu như là bình thường với cái tai thính của mình, Tề Đẳng Nhàn không có khả năng không phát hiện ra có người đang nhìn trộm.
Nhưng đến cả lòng mình còn không thể nào bình tĩnh, tim đập nhanh, làm sao có thể bảo trì bình tĩnh để quan sát hoàn cảnh đây?
Dương Quan Quan chỉ cảm thấy chuyện này quá khó tin, dùng sức lắc đầu, chuyển trọng tâm tập trung sang vấn đề công việc.
"Thảo nào, thảo nào Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp đưa một trăm mẫu đất cho tập đoàn Mộc Tử khai phá, còn để Vân Uyển làm giám đốc điều hành. Thì ra, hai người họ có quan hệ này! Dương Quan Quan mới làm việc một lát, trong đầu lại không nhịn được mà nghĩ đến việc này.
Chờ đến giờ tan làm, Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đi cùng nhau, vừa nói vừa cười, giống như giữa hai người không có gì xảy ra.
Chẳng qua là trong lòng có quỷ, trong đầu cô ta không tự chủ được mà hồi tưởng lại hình ảnh đó, khuôn mặt lỡ đỏ lên một chút.
"Quan Quan, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?" Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi.
"Có hả? Có lẽ là do tôi mới về nước nên chưa quen khí hậu ấy." Dương Quan Quan qua loa trả lời, nội tâm giãy dụa không biết có nên nói cho Kiều Thu Mộng chuyện này.
Chẳng qua là quan hệ giữa cô ta và Lý Vân Uyển cũng rất tốt, nếu nói ra, chỉ sợ sau này gặp mặt sẽ rất khó xử.
Lý Vân Uyển bây giờ là giám đốc điều hành của Thiên Lại Capital, cô là thư ký, hai người họ ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp.
Lý Vân Uyển nói: "Đi thôi, đến Tửu quán Thiên Địa đi, Mộng Mộng tổ chức Kỉ niệm ngày cưới tròn ba mươi năm cho ba mẹ cô ấy, quà tặng đã chuẩn bị xong chưa?"
Thừa dịp Tề Đẳng Nhàn đi lấy xe, Dương Quan Quan liền kéo Lý Vân Uyển hỏi:
"Vân Uyển, tôi thấy cậu và Tề Đẳng Nhàn có vẻ thân thiết? Quan hệ cá nhân của hai người rất rốt sao?" Dương Quan Quan biết rõ vẫn hỏi.
"Rất không tồi!" Lý Vân Uyển thản nhiên nói.
Dương Quan Quan nói: "Tôi nhớ rõ tầm mắt của cậu rất cao mà, người nào mà bình thường một chút thì cậu đến cả nói cũng lười nói, sao lại cùng hắn đi lại gần như vậy?"
Lý Vân Uyển cười cười, nói: "Người xưa nói: Dĩ mạo thủ nhân, thất chi Tử Vũ, cậu nhìn người cũng không nên chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên, mà cần phải tự mình quan sát!"
"Tề Sir người này, không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cậu đâu."
'Hắn rất lợi hại, cậu bây giờ cũng làm việc ở Thiên Tại rồi, từ từ cậu sẽ biết."
Dương Quan Quan nhíu mày nói:
'Thế à? Nhưng mà Mộng Mộng khịt mũi coi thường hắn mà..."
Lý Vân Uyển nói:
"Tôi cũng không biết tại sao mâu thuẫn giữa bọn họ lại sâu như vậy, dù sao tôi thấy hắn vừa mắt là được!"
Dương Quan Quan nói:"Cậu không sợ Mộng Mộng có thành kiến à?"
"Ha ha ha. Tôi cũng không sợ, Mộng Mộng nói rồi, nếu tôi thích thì tặng hắn cho tôi luôn cũng được!" Lý Vân Uyển đắc ý cười nói.
Dương Quan Quan nghe thấy thế thì sửng sốt, thật không ngờ Kiều Thu Mộng lại nói những lời như vậy với Lý Vân Uyển, vậy thì tốt rồi, Lý Vân Uyển có thể quang minh chính đại cùng Tề Đẳng Nhàn ở cùng nhau rồi.
"Vậy cậu thích hắn à?" Dương Quan Quan hỏi.
"Thích, người đàn ông ưu tú như vậy sao lại không thích, tôi kết hôn với hắn cũng không thành vấn đề." Lý Vân Uyển không chút kiêng dè nói.
Dương Quan Quan ngược lại không ngờ Lý Vân Uyển lại nói thẳng thắn như vậy, một vài lời cũng ngại hỏi ra.
Chỉ có điều, trong lòng cô ta lại voi cùng tò mò, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn có bản lĩnh gì, có ma lực gì mà khiến người có tầm mắt cao như Lý Vân Uyển phải nhìn hắn với con mắt khác?
Tề Đẳng Nhàn lái xe ra, chào hỏi:
"Hai vị mỹ nữ, lên xe đi!"
Bởi vì có Dương Quan Quan ở đây, Lý Vân Uyển cũng không tiện trực tiếp ngồi ghế phụ, nàng và Dương Quan Quan cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.
"Tề Sir, cậu nên đổi xe rồi, cứ lái chiếc Phaeton cũ này, làm người ta tưởng là Passat, quá khó coi đó."
"Đến lúc đó, người khác khó tránh khỏi sẽ nói, chủ tịch Thiên Tại chúng ta nghèo nàn bủn xỉn, nhiều tư sản như vậy mà lại lái một chiếc Passat đi khắp nơi."
Sau khi Lý Vân Uyển lên xe, cười hì hì nói.
Dương Quan Quan sau khi nghe Lý Vân Uyển nói lời này mới phục hồi tinh thần, cô ta cho rằng chiếc xe này là Passat, chẳng qua cảm thấy nội thất của chiếc xe này có chút khác với Passat bình thường, hơn nữa với thân phận của Tề Đẳng Nhàn, nên cũng không nghĩ tới đây là xe sang như Phaeton.
Giờ phút này, sau khi nghe Lý Vân Uyển nói ra, cô ta mới tỉnh ngộ, chiếc xe này là vua trong các loại xe của Volkswagen, sánh ngang với Mercedes- Phaeton!
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Lái xe gì không quan trọng, chỉ cần đi được là được, tôi lái một chiếc Santana cũng được.
Chiếc Phaeton này là chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara của Sở Vô Đạo, những chiếc xe còn lại, cũng không có dưới năm trăm vạn.
Tề Đẳng Nhàn không phải người thích rêu rao, không thích lái những chiếc xe đạp chân ga đi ra đường sẽ gây xôn xao đi khắp nơi khoe khoang, thế nên, những chiếc xe còn lại trong gara, hắn một chiếc cũng không đụng lần nào.
"Ôi, tôi thật là quá low, mất công ở nước ngoài vài năm. Thế mà Passat và Phaeton cũng không nhìn ra." Dương Quan Quan muốn thưởng cho mình hai cái bạt tai, cảm thấy có chút mất mặt.
Trên thực tế, loại xe như Phaeton thật sự có quá ít, hơn nữa đã ngừng sản xuất, ngoại hình so với Passat không nhìn ra có khác biệt lớn ở đâu.
Hơn nữa, người mua Phaeton cũng không nhiều lắm, nói nữa thì cũng có mấy người từng ngồi qua loại xe như Phaeton?
Tề Đẳng Nhàn lái xe, cùng với hai người đến Tửu quán Thiên Địa, đúng lúc xe của Kiều Thu Mộng chở Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân tới nơi.
"Chú Kiều, dì Bàng, chúc hai người kỷ niệm 30 năm ngày cưới vui vẻ, chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm." Lý Vân Uyển sau khi thấy hai người,ngay lập tức tặng quà của mình.
"Chú Kiều, dì Bàng, kỷ niệm 30 năm vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc." Dương Quan Quan cũng tặng quà.
Tề Đẳng Nhàn cũng có chuẩn bị quà, theo thứ tự là một cái thắt lưng với một đôi khuyên tai, không tính là khó coi, Bàng Tú Vân hiếm khi tâm tình tốt nhìn hắn.
"Đi thôi, chúng ta vào ăn cơm, phòng đã chuẩn bị xong."
Một nhóm sáu người tiến vào trong Tửu quán Thiên Địa, đang muốn vào phòng thuê thì bị một nhân viên phục vụ ngăn lại.
"Các vị, xin lỗi, phòng đã có người đặt trước, các vị không thể đi vào." Người phục vụ nói.
"Chúng ta là người đã đặt phòng, Kiều Thu Mộng, cậu tra một chút đi." Kiều Thu Mộng nói.
Nhân viên phục vụ lại lắc đầu, nói, "Xin lỗi, hôm nay toàn bộ phòng của Tửu quán Thiên Địa, đều được Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn đặt trước!"
Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn người, nói, "Cái gì?!"
Nhân viên phục vụ nói: "Vương tổng của tập đoàn Hổ Môn đã đặt tất cả phòng riêng."
"Phòng này rõ ràng là tôi đã đặt trước, lúc ấy cũng đã nói là đặt phòng thành công rồi!" Kiều Thu Mộng nhíu mày nói, tâm trạng thoáng cái liền trở nên không vui.
Nhân viên phục vụ nói, "Xin lỗi, hôm nay toàn bộ phòng riêng của Tửu quán Thiên Địa đều bị Vương tổng đặt trước! Không có chỗ trống nào ngoại trừ hoa viên trên tầng cao nhất."
Kiều Thu Mộng giận dữ nói, "Ý anh là sao? Mau gọi cho người quản lý của các người tới đây!"